Năm tôi 46 tuổi thì cũng là lúc chồng tôi, Gordon, bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư. Không hề do dự tôi xin nghỉ hưu non để sớm tối bên anh. Mặc dù anh còn sống thêm 18 tháng nữa so với thời hạn dự đoán, nỗi đau của tôi vẫn là cái gì không thể chịu đựng nổi. Giáng sinh đầu tiên không có anh trong đời, tôi chả bận tâm đến việc trang hoàng nhà cửa nữa. Tôi đau đớn khi nghĩ đến những ước mơ không thành của vợ chồng tôi, những đứa cháu nội cháu ngoại mà anh không có cơ hội ôm chúng vào lòng hay xoa đầu chúng. Tôi thường hay lẩm bẩm một mình nói chuyện với anh, nhưng việc đó chỉ nhắc tôi nhớ rằng anh đã không còn có mặt trên đời này nữa. Nỗi đau ngấm vào mọi ngóc ngách trong tâm hồn tôi. Một người đàn bà 48 tuổi như tôi đã không còn lý do gì để sống tiếp nữa.
Trong tôi luôn nhói lên một câu hỏi nhức nhối không yên: “Tại sao Chúa Trời lại mang Gordon của tôi đi chứ không phải là tôi?” Tôi nghĩ Gordon có thể làm được nhiều việc cho đời hơn là tôi. Vào thời điểm tồi tệ nhất trong đời, khi cả thể xác, tâm hồn lẫn tinh thần của tôi đều rệu rã, bạc nhược đến mức không thể đo lường được, tình cờ tôi đến với 7 Thói Quen. Tôi như được dẫn dắt để tự đặt ra câu hỏi cho mình rằng, “Nếu tôi có mặt trên đời vì một lý do nào đó, thì nó có thể là cái gì?” Với câu hỏi như thế, tôi có động lực đi tìm một ý nghĩa mới mẻ trong cuộc đời mình.
Thói quen “Bắt đầu từ mục đích xác định” gợi ý bạn tìm hiểu về những vai trò của mình trong cuộc sống. Thế là tôi lên biểu đồ cho những vai trò trước đây của mình trong giai đoạn Gordon vẫn còn sống. Trong biểu đồ thứ hai, tôi thấy một khoảng trống lớn trong phần sự nghiệp và vai trò người vợ. Khoảng trống lớn này khiến tôi nhận ra sự thay đổi lớn trong đời mình. Tôi đặt một dấu chấm hỏi to tướng ở đó: “Vậy những vai trò sắp tới của mình là gì đây?”
Tôi đón nhận ý nghĩ rằng tất cả mọi thứ trên đời đều được sáng tạo hai lần – lần đầu tiên về mặt tinh thần và lần thứ hai là về mặt vật chất. Tôi sẽ phải viết một kịch bản mới cho đời mình. Tôi tự hỏi, “Mình có được tài năng gì nào?” Thế là tôi thực hiện phép thử về khả năng của mình, nhờ thế tôi có cái nhìn khá rõ ràng về ba việc mà tôi làm giỏi nhất. Để có được sự quân bình trong cuộc sống, tôi tập trung vào bốn khía cạnh chính: về mặt trí tuệ, tôi nhận ra rằng tôi yêu thích công việc giảng dạy; về tinh thần và đời sống xã hội, tôi muốn tiếp tục cổ vũ cho sự hòa hợp sắc tộc mà chúng tôi đã có được trong cuộc hôn nhân dị tộc của chúng tôi; về đời sống tình cảm, tôi biết tôi muốn mang tình yêu thương đến cho những người khác. Khi mẹ tôi còn sống, bà thường chăm sóc những bệnh nhi trong bệnh viện, tôi cũng muốn đem đến cho những đứa trẻ bệnh tật niềm an ủi và sự nâng đỡ như bà đã từng làm và tiếp tục di sản bà để lại, đó là một tình yêu vô điều kiện.
Tôi sợ mình sẽ thất bại. Tôi chưa bao giờ làm bất cứ việc gì như thế trong đời, trừ công việc cho Hội Cựu Chiến Binh. Nhưng tôi tự nhủ, tất cả rồi sẽ ổn, hãy thử làm những điều mới mẻ như cách ta thử đội những chiếc mũ mới. Sau một học kỳ, nếu không thích công việc dạy học thì tôi có thể đổi việc khác, cũng chẳng mất gì. Nếu việc nuôi dưỡng mối quan hệ hòa hợp giữa các chủng tộc không phù hợp với tôi thì cũng chẳng hề gì, tôi có thể có một lựa chọn khác. Tôi ghi danh học cao học để có thể giảng dạy ở các trường đại học. Chương trình học thạc sĩ không dễ chút nào và nó đặc biệt khó khi người ta đã 48 tuổi. Tôi đã từng quen với việc phó thác công việc văn thư giấy tờ cho thư ký của mình làm, nay khi bắt đầu đi học lại tôi phải tự học đánh máy bài vở của mình trên máy vi tính.
Sức tập trung chú ý của tôi bị suy giảm khá nhiều sau cái chết của Gordon. Tôi cảm thấy khó mà bắt mình đọc những cuốn sách mà tôi phải đọc trong chương trình cao học. Cần phải vận dụng đến ý chí tắt tivi hoặc thoát khỏi một chương trình ưa thích. Nhưng tôi biết mình cần phải từ bỏ những việc làm này nếu muốn đến được nơi tôi muốn đến [Thói quen thứ 3: Ưu tiên cho điều quan trọng nhất].
Tôi hoàn thành chương trình cao học với số điểm tuyệt đối và bắt đầu giảng dạy môn lịch sử tại một trường đại học dành cho người da đen ở Little Rock. Tôi được thống đốc bang bổ nhiệm làm việc trong Ủy ban Martin Luther King (Martin Luther King Commission) để cải thiện mối quan hệ sắc tộc ở bang Arkansas. Tôi chăm sóc những đứa trẻ nạn nhân của căn bệnh AIDS, vừa mới chào đời đã bị mẹ chối bỏ, bị vứt vào một cái cống nào đó. Tuy tôi không có nhiều thời gian ở bên chúng, tôi biết mình đã đem lại cho chúng chút hơi ấm tình thương, và về phần mình tôi cũng nhận được tình yêu của những sinh linh bé bỏng này. Nó mang đến cho tôi cảm thức sâu xa về sự yên bình trong nội thâm.
Cuộc sống hiện nay của tôi có thể nói là rất tốt đẹp. Tôi có thể cảm thấy Gordon của tôi đang mỉm cười với mình. Trước khi từ giã cõi đời, anh ấy đã nhiều lần bảo tôi rằng, anh mong muốn tôi có một cuộc sống trọn vẹn, đầy ắp tiếng cười, những ký ức hạnh phúc và những điều tốt đẹp. Sao tôi có thể sống hoài sống phí, đi ngược lại sự dẫn dắt như thế của người chồng quá cố? Không có chuyện đó. Tôi có bổn phận phải sống tốt đẹp cho bản thân và cho những người mà tôi yêu thương nhất – dù họ còn sống ở trên đời này hay đã sang thế giới bên kia.
[sach_songmanhme]
Leave A Comment