Tôi tái hôn được một năm rồi, nhưng Amy, đứa con gái 14 tuổi của tôi, đã tẩy chay mẹ kế của nó từ những ngày đầu. Ngày nào tôi đến đón Amy từ nhà mẹ ruột đến nhà riêng của tôi và Carol chơi vào dịp cuối tuần, là y như rằng ngày đó có chuyện. Vừa ngồi vào xe là nó kiếm chuyện chỉ trích Carol.

Dù tôi có nói gì với Amy chăng nữa, con bé cũng bỏ ngoài tai. Tôi phân tích cho con thấy nó đối xử bất công với Carol ra sao, nó không cho dì bất kỳ một cơ hội nào, dù Carol đã cố hết sức làm bạn với nó. Nhưng tôi càng nói, con bé càng cố chứng minh là tôi sai.

Cũng may là tôi đến tham dự buổi hội thảo tuần trước, vì sáng chủ nhật tiếp theo, khi tôi vừa đón Amy là con bé lại bắt đầu: “Con ghét mỗi lần đến nhà bố chơi. Bà Carol cứ lởn vởn xung quanh. Tại sao bố phải cưới bà ta mới được chứ?”

Tôi không thể nào vừa lái xe vừa giải quyết chuyện này được, vì thế tôi thắng xe, tắt máy. Tất cả những gì tôi nghĩ được trong đầu lúc này là, Bình tĩnh nào. Đừng tranh cãi với con bé. Cũng đừng cố nói lý với nó. Lần này chỉ cần nghe thôi. Để nó xả hết ra. Vì thế tôi nhỏ nhẹ, “Được rồi, Amy, nghe có vẻ như con có nhiều chuyện bực tức trong lòng. Còn điều gì khác nữa không?”

Con bé trả lời, “Bố không muốn nghe những gì con nói đâu. Bố chẳng bao giờ thèm nghe.”

“Giờ bố nghe đây. Vì bố có thể cảm nhận được sự giận dữ và không vui của con.”

Câu nói này có tác dụng. Con bé tuôn ra một tràng ca thán, “Bà ta không ngọt ngào như bố tưởng đâu… một kẻ đạo đức giả chính hiệu… Tất cả những gì bà ta quan tâm đến là bố… Bả chỉ làm ra vẻ thích con thôi.”

Tôi không hề tỏ vẻ bênh vực Carol để chứng tỏ con bé hoàn toàn sai. Tôi chỉ à, ừ, thế à và lắng nghe.

Cuối cùng con bé thở dài và kết luận, “Ôi, mà nói ra thì ích gì đâu chứ.”

Tôi nói, “Có ích chứ con. Việc hiểu được cảm xúc của con đối với bố rất quan trọng.”

Con bé nhìn tôi, và tôi thấy mắt nó ngân ngấn nước. “Con biết sao không?” tôi tiếp tục. “Bố nghĩ mình nên dành thời gian vào cuối tuần cho nhau nhiều hơn – chỉ hai cha con mình thôi.”

“Thế còn Carol thì sao?” con bé hỏi. “Bà ấy không giận bố à?”

“Carol sẽ thông cảm thôi,” tôi khẳng định.

Thế là ngày hôm ấy, tôi và Amy cùng dắt chú chó đi dạo trong công viên một hồi lâu. Tôi chưa nghĩ ra được sự liên kết nào ở đây, nhưng đó là dịp cuối tuần tuyệt nhất mà tôi, Carol và Amy từng có.

[sach_noiteenteennghe]