(Trích đoạn sách Ước Gì Tôi Đã…: 5 Hối Tiếc Lớn Trong Cuộc Đời – Tác giả Bronnie Ware)

Ước gì tôi đã không có ca trực thời vụ trong các viện dưỡng lão. Nếu ai muốn sống lẩn tránh thực tại của xã hội chúng ta thì hãy tránh xa viện dưỡng lão ra. Nếu ai cảm thấy đủ mạnh mẽ để nhìn nhận cuộc sống một cách chân thật thì hãy ở đó một thời gian. Có rất nhiều người cô độc ở đó – rất nhiều. Bất kỳ ai trong chúng ta cũng có thể trở thành bệnh nhân bất cứ lúc nào.

Bà Doris đã thay xong bộ đồ ngủ màu hồng khi tôi vui vẻ nhẹ lướt vào phòng và giới thiệu bản thân. Tuy nhiên, bà chỉ mỉm cười mà không nói gì rồi nhìn ra chỗ khác. Tôi hỏi bà có ổn không thì thấy bà đầm đìa nước mắt. Tôi đến ngồi bên cạnh và nắm lấy tay bà ngay tức thì. Bà không nói gì mà cứ rấm rứt khóc. Bà bám lấy tôi đầy tuyệt vọng. Tôi cầu mình có thêm sức mạnh và chờ đợi.

Khi những giọt nước mắt ngừng rơi, cũng nhanh như lúc nó bắt đầu, bà với tay lấy chiếc khăn tay. “Bà ngớ ngẩn quá,” bà nói và lau nước mắt. “Xin lỗi con. Bà đúng là một bà lão ngớ ngẩn.”

“Có chuyện gì với bà vậy ạ?” tôi ân cần hỏi.

Bà Doris thở dài rồi chia sẻ chuyện bà đã ở đây bốn tháng và bà hiếm khi thấy một khuôn mặt vui tươi như thế nào. Bà nói nụ cười của tôi làm bà rớt nước mắt. Lời bà khiến tôi gần như muốn khóc. Một cô con gái của bà bây giờ sống ở Nhật Bản và tuy bà vẫn giữ liên lạc khá thường xuyên nhưng tình cảm mẹ con không còn khăng khít nữa.

“Là một người mẹ nuôi nấng đứa con gái bé nhỏ đáng yêu của mình, bà không bao giờ nghĩ rằng có thứ gì có thể cướp đi sự gần gũi mẹ con. Nhưng có đó. Đó là cuộc sống. Không cần phải qua một trận tranh cãi, nhớ nhé. Chỉ do cuộc sống và sự hối hả của nó,” bà chia sẻ. “Bây giờ nó có cuộc sống của riêng nó và qua nhiều năm bà biết là mình phải buông bỏ. Bà mang nó đến thế giới này, nhưng ông bà không sở hữu những đứa con của mình. Trời thương cho ông bà giữ vai trò hướng dẫn con cái cho tới khi chúng có thể tự mình vỗ cánh bay và đó là những gì nó đang làm bây giờ.”

Tôi ngồi ghế đằng sau bà lắng nghe. Bà nắm lấy tay tôi suốt. Thỉnh thoảng bà mân mê mấy ngón tay hay chiếc nhẫn tôi đang đeo mà không hề ý thức hành động của mình. “Bà đang chết vì cô đơn ở đây con à. Bà nghe nói chuyện này có thể xảy ra và thật vậy. Sự cô đơn chắc chắn có thể giết chết con. Đôi lúc bà lại thèm khát được tiếp xúc với ai đó,” bà buồn bã nói. Cái ôm của tôi là cái ôm đầu tiên mà bà có trong bốn tháng.

Bà không muốn tôi chất chứa thêm những chuyện không vui này nhưng tôi cứ đòi bà kể tiếp. Ước gì tôi đã tìm hiểu về bà nên bà tiếp tục. “Bà nhớ gần như tất cả những người bạn của mình. Một số đã qua đời. Một số đang ở trong tình cảnh giống bà. Một vài người thì bà không còn giữ liên lạc nữa. Bà ước rằng mình không mất liên lạc với họ. Con hình dung rằng bạn bè con lúc nào cũng ở đó. Nhưng cuộc sống luôn tiếp diễn và đột nhiên con thấy mình bên cạnh những người không hiểu mình hoặc không biết gì về quá khứ của mình.” Tôi nêu ý kiến là chúng tôi có thể cố gắng liên lạc với vài người trong số họ. Bà lắc đầu nói, “Ước gì tôi đã biết bắt đầu từ đâu.”

Trích đoạn sách Ước Gì Tôi Đã…: 5 Hối Tiếc Lớn Trong Cuộc Đời – Tác giả Bronnie Ware

ƯỚC GÌ TÔI ĐÃ

Trong khoảng thời gian chăm sóc những người sắp lìa đời, cuộc sống của tác giả Bronnie đã thay đổi và trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều. Bằng cách áp dụng những bài học của những người cận kề cái chết, bà hiểu được rằng tất cả mọi người, nếu biết đưa ra những lựa chọn có ý thức, đều có thể ra đi trong thanh thản. Trong quyển sách giàu cảm xúc này, Bronnie cho chúng ta biết cách giải quyết những vấn đề này một cách tích cực ra sao, trong lúc ta vẫn còn đủ thời gian để sống một cuộc đời không hối tiếc.

MUA SÁCH