Tôi luôn luôn cảm thấy mình xấu xí. Nhưng rồi một ngày tôi nhận ra rằng, đẹp và hoàn hảo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau – Joanna Slan
Ngón tay cái của ông nhẹ nhàng lướt trên những khối thịt gồ ghề trên gò má tôi. Người bác sĩ thẩm mĩ hơn tôi khoảng 15 tuổi và là một người đàn ông rất quyết rũ. Sự nam tính và cái cách ông nhìn tôi chăm chú khiến tôi thực sự bị hút hồn.
“Hmmm,” Ông hỏi “Cô là một người mẫu phải không?”
Ông có đùa không vậy? Tôi tự hỏi, rồi tôi quan sát kỹ khuôn mặt ông hòng tìm dấu hiệu của sự nhạo báng. Bởi không đời nào một người lại có thể nhầm tôi với một người mẫu. Tôi rất xấu xí. Ai cũng thấy vậy. Mẹ tôi thỉnh thoảng lại gọi chị tôi là “con gái xinh xắn của mẹ”. Còn tôi, với vết sẹo trên mặt, tôi luôn luôn là vịt con xấu xí.
Tai nạn xảy ra từ hồi tôi học lớp bốn, một thằng bé hàng xóm đã phi cả khối bê tông vào mặt tôi. Khi tôi được đưa đi cấp cứu, ông bác sĩ đã dùng chỉ ruột mèo để vá lại những mảnh da trên mặt và những khối thịt vụn nát trong miệng tôi. Trong suốt một năm ròng, khuôn mặt sưng tấy của tôi bị bao phủ bởi một miếng gạc lớn nối từ xương gò má xuống xương hàm.
Khoảng vài tuần sau vụ tai nạn, tôi phát hiện ra mình bị cận thị. Và trên miếng gạc vô duyên lại ngự chình ình một cặp kính to đùng, dày cộp. Còn trên đầu tôi là một mớ tóc xoăn ngắn ngủn nổi lên như mốc mọc ra từ bánh mì. Để tiết kiệm tiền, bố mẹ đưa tôi đến một trường học thẩm mỹ, nơi mái tóc tôi được chuyển vào tay một học sinh học việc, một cô gái hăng hái quá mức đến nỗi từng lọn tóc tôi rơi xuống phủ đầy trên sàn nhà. Và khi người giáo viên đến xem kết quả thì mái tóc của tôi chẳng còn gì để cứu vãn. Một cuộc thương lượng chóng vánh diễn ra, và chúng tôi được đền bù một lần cắt tóc miễn phí.
“Không sao,” bố tôi thở dài, “con sẽ mãi là con gái xinh đẹp của bố,” rồi ông ngập ngừng, “dù cho người khác có thể không nghĩ vậy.”
Tốt thôi, cảm ơn bố. Tôi thầm nghĩ, như thể tôi không hề nghe thấy những lời chế giễu của lũ trẻ con độc địa ở trường, như thể tôi không nhận thấy mình khác biệt so với những cô bé khác, như thể tôi chưa từng nhìn thấy mình trong gương. Trong một xã hội đề cao vẻ đẹp bề ngoài, thì một cô bé xấu xí thực sự trở nên lạc lõng. Tôi đau khổ vì ngoại hình của mình, và bật khóc mỗi khi cùng cả nhà ngồi xem cuộc thi hoa hậu hay một chương trình tìm kiếm tài năng nào đó.
Cuối cùng tôi cũng quyết định, nếu tôi không thể trở nên xinh đẹp, ít nhất tôi cũng có thể ăn mặc chỉn chu. Trong suốt những năm qua, tôi đã học cách làm tóc, đeo kính áp tròng, và trang điểm. Học tập những phụ nữ khác, tôi luôn ăn mặc sao cho có thể làm nổi bật những lợi thế của mình. Và bây giờ, tôi đã đính hôn, và sắp sửa làm lễ cưới. Nhưng vết sẹo đáng ghét đó, dẫu đã nhỏ dần và mờ đi theo thời gian, vẫn là một trở ngại giữa tôi và một cuộc sống mới.
“Tất nhiên, tôi không phải là người mẫu,” Tôi trả lời, cảm thấy nhói đau trong tim.
Vị bác sĩ thẩm mĩ khoanh tay trước ngực và nhìn tôi dò xét: “Vậy tại sao cô lại để tâm đến vết sẹo này? Cô đến đây để làm gì, nếu không vì yêu cầu công việc?”
Đột nhiên, ông làm tôi nhớ lại tất cả những người đàn ông tôi từng biết: tám chàng trai đã từ chối tôi khi tôi mời họ khiêu vũ, một vài cuộc hẹn lẻ tẻ thời đại học, vô số những kẻ ngoảnh mặt đi khi nhìn thấy tôi, và cả người chồng sắp cưới – chủ nhân chiếc nhẫn đính hôn tôi đang đeo. Tôi gục mặt vào hai bàn tay và khóc. Vết sẹo là minh chứng cho sự xấu xí của tôi.
Người bác sĩ kéo ghế lại gần tôi và ngồi xuống, đầu gối ông gần như chạm vào tôi. Giọng nói ông thật nhỏ nhẹ và dịu dàng.
“Cô có biết tôi nhìn thấy gì không?. Tôi thấy một phụ nữ tuyệt đẹp. Không phải một phụ nữ hoàn hảo, nhưng là một phụ nữ đẹp. Lauren Hutton có hai chiếc răng cửa rất thưa, còn Elizabeth Taylor có một vết sẹo nhỏ trên trán”. Ông gần như thì thầm. Rồi ông dừng lại và đưa cho tôi một chiếc gương. “Mỗi người phụ nữ đẹp đều có khiếm khuyết, và khiếm khuyết đó khiến cô ta càng đẹp hơn bởi nó chứng thực cô ta là một con người”.
Rồi ông đứng dậy và nói:” Tôi sẽ không đụng đến nó. Đừng để bất kỳ ai can thiệp vào khuôn mặt của cô. Cô đẹp theo cách riêng của mình, bởi vẻ đẹp của người phụ nữ thực sự đến từ bên trong. Tin tôi đi. Linh tính nghề nghiệp mách bảo tôi điều đó”.
Rồi ông ra khỏi phòng.
Tôi lặng ngắm khuôn mặt mình trong gương. Ông nói đúng. Bằng cách nào đó, qua nhiều năm, đứa trẻ xấu xí ngày nào đã trở thành một phụ nữ xinh đẹp. Kể từ cái ngày trong văn phòng của vị bác sĩ thẩm mĩ đó, với tư cách là một nhà diễn thuyết, tôi đã được nghe rất nhiều người ở cả hai giới nói rằng tôi rất đẹp. Và tôi biết chắc điều đó.
Khi tôi thay đổi cách nhìn nhận bản thân mình, tôi cũng buộc những người khác thay đổi theo. Vị bác sĩ đó đã không xoá đi vết sẹo trên khuôn mặt tôi, mà là vết sẹo trong trái tim tôi.
– Sưu tầm –
Leave A Comment