Ba  đi làm buổi sáng, buổi trưa về  nhà nghỉ ngơi một chút rồi chiều lại đi. Một  chút buổi trưa – đó là tất cả những gì hai chị  em tôi  chờ đợi.

Trong đầu Ba  là cả một thư viện cổ tích kể  hoài từ ngày này sang ngày khác. Cứ mỗi buổi trưa, Ba  lại trải chiếu ra nằm giữa nhà, hai chị em nằm sát rạt hai bên. Đơn giản thế mà cũng lắm lúc sinh ra cãi vã. Hai đứa tranh nhau nằm gối đầu lên tay Ba, đứa này ôm cổ  Ba  thì đứa kia hất ra, đứa kia ôm lưng Ba  thì đứa này cũng không chịu. Đến lúc  Ba  xuất chiêu bằng cách bắt đầu kể chuyện thì hai đứa mới chịu nằm im.

Thư  viện của Ba  không chỉ  có  chuyện cổ  tích mà còn có  những câu chuyện Ba  tự nghĩ ra, những câu chuyện Ba  gặp khi  còn đi bộ đội hoặc do nghe những người bạn của Ba  kể  lại. Ba  là thư viện sống dễ thương nhất mà tôi biết, vì cái “thư viện” này lâu lâu lại bị ngắt giữa chừng bởi những câu hỏi  bất thình lình từ hai cái giọng non choẹt nằm hai bên, vậy mà vẫn từ tốn giải thích từng thắc mắc một. Dần dần, cái thư viện cũng cạn chuyện mới và bắt đầu “trưng cầu dân ý” hai cái loa phát thanh bên cạnh.
– “Hôm ni kể  chuyện chi  chừ?”
– “Chuyện chi  cũng được Ba.”

– “Chuyện xe bus ma đi Ba.”

– “Chuyện hôm qua Ba  kể  đó.”

– “Hôm qua nghe rồi  mà?”

– “Kệ  aaa…”

Rồi  Ba  bắt đầu kể, hai đứa cứ  thế nghe say sưa rồi  chìm vào giấc ngủ lúc  nào không hay biết. Những câu chuyện cổ  tích tôi đọc trong sách dù có  nhiều màu sắc đến đâu cũng không thú vị  bằng được nằm ôm Ba, nghe giọng trầm trầm của Ba  kể  lại, không quên thêm thắt nhiều chi  tiết cho hấp dẫn hơn. Những câu chuyện đó Ba  kể  cho chúng tôi  cách đây cũng đã mười mấy năm, vậy mà đến giờ tôi  vẫn nhớ như in trong đầu.

Khi  đã lớn, tôi  biết mỗi ngày Ba  chỉ  có  90’  để nghỉ trưa rồi  lại đi làm, vậy mà lúc  đó, Ba  vẫn quyết định dành thời gian ít ỏi đó cho hai chị  em tôi…