Con trai lớn của tôi tìm được việc làm bán thời gian ở một tiệm thức ăn nhanh. Thứ bảy tuần trước, sau khi đi làm về, nó quăng phịch cái ba-lô lên mặt bàn và bắt đầu nguyền rủa ông chủ tiệm. Bất kỳ lời nào nó thốt ra cũng đều cay nghiệt.

Hỏi ra mới biết, khi sếp hỏi nó có muốn làm thêm giờ để kiếm tiền vào cuối tuần không, con trai tôi trả lời, “Có thể”. Nhưng khi nó đi đến tiệm vào sáng thứ bảy để nói với ông chủ rằng nó nhận lời, thì “lão khốn nạn” (từ con tôi dùng) đó đã xếp lịch làm thêm cho đứa khác.

May cho con tôi, vì tôi đã không mất bình tĩnh mà thốt lên những gì tôi thật sự muốn nói: “Có gì lạ đâu? Con nghĩ mọi chuyện sẽ ra sao? Biết nghĩ chút đi! Một doanh nhân làm sao điều hành công việc kinh doanh được khi một đứa nhân viên nói với ông ấy rằng nó “có thể” sẽ đi làm. “Có thể” không có nghĩa là nó sẽ làm.”

Nhưng tôi không mắng nhiếc gì nó. Và lần này tôi cũng không đề cập gì đến chuyện nó chửi thề. Tôi chỉ nói, “Vậy lúc đầu con không nghĩ mình nên đưa ra câu trả lời dứt khoát cho ông chủ à”. Nó trả lời, “Không, con cần phải suy nghĩ đã chứ.”

Tôi nói, “Ừ”.

Nó  nói thêm, “Ngoài chuyện làm việc con còn phải sống nữa.”

Tôi nghĩ, cách này không hiệu nghiệm rồi.

Bỗng dưng nó nói, “Con nghĩ mình đã sai. Lẽ ra con nên gọi cho ông chủ ngay sau khi con về nhà và không để ông ấy chờ lâu đến thế.”

Hay thật. Tôi chỉ thể hiện sự đồng cảm với con mình một chút, và nó tự chịu trách nhiệm về những gì nó  nên làm ngay từ đầu!

[sach_noiteenteennghe]