Ngày xưa có vị giáo sĩ mà cộng đồng bản xứ luôn tôn kính ông như người của Chúa. Không có một ngày nào mà không có đám đông đứng trước nhà ông để xin ông một lời khuyên, nhờ ông chữa bệnh, hay xin ông chúc lành. Và mỗi lần ông mở miệng ra, mọi người đều nín thở nghe ông nói, uốn từng lời của ông.
Tuy nhiên, vẫn có một người khó tính cau có không bao giờ bỏ xót cơ hội để nói ngược lại với ông. Ông ta để ý đến từng khiếm khuyết và tính xấu của giáo sĩ để phê phán. Các môn đệ và mọi người đều tỏ vẻ bực bội tức giận, nhưng vì thấy thầy mình vẫn không có thái độ gì nên đành nhịn.
Một hôm, con người kỳ quái kia bị bệnh và chết. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, bởi vì từ nay bài giảng của thầy sẽ không bị gián đoạn, tư cách của thầy sẽ không bị chỉ trích một cách thiếu tôn kính. Nhưng đám đông ngạc nhiên thấy trong tang lễ, thầy của mình lại buồn ủ rũ.
Sau đó, một trong các môn đệ hỏi có phải ông khóc cho số phận đời sau của người quá cố không, ông nói :
– Không. Vì sao tôi lại khóc cho người bạn đã ở trên trời ? Tôi khóc cho tôi, bởi vì người này là người bạn duy nhất của tôi ở trần thế này. Ở đây, tôi có toàn những người tôn kính. Anh ta là người duy nhất làm cho tôi phải đấu tranh. Bây giờ anh ta đã ra đi, tôi sợ tôi không còn có cơ hội để tự sửa chữa và phấn đấu vươn lên cao hơn nữa.
Nói xong, ông òa khóc một cách chân thành.
– Sưu tầm –
Leave A Comment