Chuyện của Michael
Chị còn nhớ tôi từng kể thái độ tiêu cực của con trai tôi về việc học không? Ngay sáng hôm sau buổi hội thảo, thằng bé xuống nhà ăn sáng với tâm trạng không vui thường trực. Nó đi qua đi lại trong nhà bếp, than phiền về sức ép mà nó đang phải chịu đựng. Nó sắp có hai bài kiểm tra quan trọng – tiếng Tây Ban Nha và hình học – trong cùng một ngày.
Suýt nữa là tôi nói với nó những điều tôi thường nói mỗi khi chuyện này xảy ra: “Nếu con học hành đến nơi đến chốn, đến kỳ kiểm tra con đâu phải lo lắng thế này.” Nhưng khi vợ thúc cùi chỏ vào người tôi và liếc một cái, tôi bỗng sực nhớ về việc tưởng tượng cùng con. Thế nên thay vào đó, tôi nói, “Nếu tự nhiên trên radio xuất hiện một thông báo như vầy, ‘Hôm nay trời nhiều tuyết! Dự báo sẽ có một cơn bão lớn. Tất cả trường học phải đóng cửa!’ thì tuyệt lắm nhỉ.”
Thằng bé giương mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Và nó mỉm cười. Thế là tôi thừa thắng xông lên. Tôi nói, “Con biết điều gì tuyệt hơn không? Cứ ngày nào con có bài kiểm tra là y như rằng trời có bão tuyết.”
Nó cười nửa miệng và đáp, “Vâng… ước gì!” Nhưng khi nó ra khỏi nhà đi học, tâm trạng nó khá hơn hẳn.
Chuyện của Steven
Tôi tái hôn được một năm rồi, nhưng Amy, đứa con gái 14 tuổi của tôi, đã tẩy chay mẹ kế của nó từ những ngày đầu. Ngày nào tôi đến đón Amy từ nhà mẹ ruột đến nhà riêng của tôi và Carol chơi vào dịp cuối tuần, là y như rằng ngày đó có chuyện. Vừa ngồi vào xe là nó kiếm chuyện chỉ trích Carol.
Dù tôi có nói gì với Amy chăng nữa, con bé cũng bỏ ngoài tai. Tôi phân tích cho con thấy nó đối xử bất công với Carol ra sao, nó không cho dì bất kỳ một cơ hội nào, dù Carol đã cố hết sức làm bạn với nó. Nhưng tôi càng nói, con bé càng cố chứng minh là tôi sai.
Cũng may là tôi đến tham dự buổi hội thảo tuần trước, vì sáng chủ nhật tiếp theo, khi tôi vừa đón Amy là con bé lại bắt đầu: “Con ghét mỗi lần đến nhà bố chơi. Bà Carol cứ lởn vởn xung quanh. Tại sao bố phải cưới bà ta mới được chứ?”
Tôi không thể nào vừa lái xe vừa giải quyết chuyện này được, vì thế tôi thắng xe, tắt máy. Tất cả những gì tôi nghĩ được trong đầu lúc này là, Bình tĩnh nào. Đừng tranh cãi với con bé. Cũng đừng cố nói lý với nó. Lần này chỉ cần nghe thôi. Để nó xả hết ra. Vì thế tôi nhỏ nhẹ, “Được rồi, Amy, nghe có vẻ như con có nhiều chuyện bực tức trong lòng. Còn điều gì khác nữa không?”
Con bé trả lời, “Bố không muốn nghe những gì con nói đâu. Bố chẳng bao giờ thèm nghe.”
“Giờ bố nghe đây. Vì bố có thể cảm nhận được sự giận dữ và không vui của con.”
Câu nói này có tác dụng. Con bé tuôn ra một tràng ca thán, “Bà ta không ngọt ngào như bố tưởng đâu… một kẻ đạo đức giả chính hiệu… Tất cả những gì bà ta quan tâm đến là bố… Bả chỉ làm ra vẻ thích con thôi.”
Tôi không hề tỏ vẻ bênh vực Carol để chứng tỏ con bé hoàn toàn sai. Tôi chỉ à, ừ, thế à và lắng nghe.
Cuối cùng con bé thở dài và kết luận, “Ôi, mà nói ra thì ích gì đâu chứ.”
Tôi nói, “Có ích chứ con. Việc hiểu được cảm xúc của con đối với bố rất quan trọng.”
Con bé nhìn tôi, và tôi thấy mắt nó ngân ngấn nước. “Con biết sao không?” tôi tiếp tục. “Bố nghĩ mình nên dành thời gian vào cuối tuần cho nhau nhiều hơn – chỉ hai cha con mình thôi.”
“Thế còn Carol thì sao?” con bé hỏi. “Bà ấy không giận bố à?”
“Carol sẽ thông cảm thôi,” tôi khẳng định.
Thế là ngày hôm ấy, tôi và Amy cùng dắt chú chó đi dạo trong công viên một hồi lâu. Tôi chưa nghĩ ra được sự liên kết nào ở đây, nhưng đó là dịp cuối tuần tuyệt nhất mà tôi, Carol và Amy từng có.
Công nhận cảm xúc của tuổi teen
Teen: Ôi không! Con phải làm gì bây giờ? Con đã hứa với nhà Gordon là sẽ trông em bé cho họ vào thứ bảy này, nhưng giờ Lisa gọi điện mời con sang nhà chơi và ngủ lại qua đêm!
Cha mẹ: Điều con nên làm là…
Thay vì bỏ qua cảm xúc của con và đưa ra lời khuyên, bạn hãy:
Khẳng định suy nghĩ và cảm xúc của con:
“Nghe như con rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan. Con muốn đến chơi với Lisa, nhưng lại không muốn làm gia đình Gordon thất vọng.”
Công nhận cảm xúc của con bằng cách thêm vào những thán từ như: Ồ, ừ…
Tưởng tượng về những gì không thể xảy ra trong thực tế:
“Phải mà phân thân ra được thì hay biết bao nhiêu! Một nửa con sẽ đi trông trẻ, nửa còn lại sang nhà bạn chơi.”
Chấp nhận cảm xúc trong khi điều chỉnh hành vi của con:
“Mẹ biết con rất muốn đến nhà Lisa. Nhưng ngặt một nỗi, con đã hứa với gia đình Gordon rồi. Họ trông cậy vào con đấy.”
[sach_noiteenteennghe]
Leave A Comment