Cứ đến Hè, khi  những cánh diều đủ màu sắc bắt đầu xuất hiện trên bầu trời  đầy gió, Ba  cha con mình lại lục  tìm con diều đóng bụi từ năm ngoái, hăm hở  góp vui  lên bầu trời.
Hồi  đó nhà mình có  sân thượng – là nơi  hai chị  em tận dụng để đánh cầu lông, đá banh, ngắm pháo hoa đêm giao thừa, và tất nhiên, cả thả diều nữa. Ba  mua một con diều bươm bướm và một cuộn dây cước dài ơi  là dài, để rồi  mỗi chiều Chủ  Nhật lại nghe hai đứa mè nheo Ba  cùng tụi nó thả diều. Hai đứa tự thả cũng được, nhưng có  Ba  cùng chơi mới thích. Ba  là người nối  dây, Zet và con thay nhau chạy lòng vòng quanh sân thượng để đón gió. Lịch  bịch lịch bịch. Hết đứa này đến đứa kia cầm dây chạy rầm rầm trên sân thượng để đón gió, lâu lâu mệt quá dừng lại thở dốc. Con  diều bay lên, rồi  lại chúi xuống, rồi  lại bay lên. Chỉ đến khi  con diều no gió, Ba  và hai đứa mới thở phào, đứng ngắm con diều nhỏ xíu trên bầu trời. Lâu lâu có đứa khều Ba:  “Diều nhà bên kia cao hơn diều nhà mình Ba  tề!!!”. Chỉ  vậy thôi mà ngày hôm sau đã thấy ở nhà có  thêm một cuộn dây cước mới.
Những lúc  nghỉ mệt, Ba  cha con cùng ngồi trốn nắng dưới mái hiên bé tí ngắm bầu trời. Con hay để ý những đám mây trắng xốp rồi  tưởng tượng xem hình dạng của nó giống cái gì. Dưới con mắt của hai đứa con nít, bầu trời  xanh trên kia là cả một câu chuyện: có  con rồng, có  hình người, có  cái mũ, có  cái lu, có  rất rất nhiều thứ quen thuộc. Cứ thế, hai đứa hăm hở  ngắm những đám mây, khoan khoái tận hưởng những đợt gió mát rượi. Nhớ lắm những buổi chiều như thế – trong vắt và yên bình…

Có những lúc  diều mắc phải cành cây hay dây điện, bị rơi  xuống. Ba  lại đóng vai “siêu nhân” tìm cách giải cứu: chạy xuống nhà nhặt, hoặc qua nhà hàng xóm xin lại, cũng có lần phải chấp nhận mất luôn con diều vì  không thể cứu được nữa. Những lúc  ấy cả ba lại nhìn nhau tiếc nuối. Nhưng là con nít, hai đứa chẳng buồn được lâu, bởi mấy hôm sau Ba  đã chở hai đứa vi vu  xuống sân cột cờ trước Đại  Nội  tìm mua một con diều mới.

Một  buổi chiều giữa mùa hè, cả đại gia đình mình kéo nhau về biển. Con nảy ra ý định đem diều về biển thả. Gió ở biển rất mạnh, chắc chắn diều sẽ bay cao thiệt cao. Ai ngờ vừa thả lên, diều đã chúi xuống trúng đợt sóng mới, rách tan tành. Con  giương mắt thẫn thờ nhìn Ba, thấy buồn chi  lạ.

Lớn rồi,  hai chị  em không còn cùng Ba  thả diều nữa, nhưng ký ức của con về  những cánh diều vẫn không bao giờ nhạt phai. Ký ức đó vẫn còn vẹn nguyên với những buổi chiều mùa hè gay gắt, với bầu trời  xanh và những đợt gió mát rượi. Ký ức  đó của con có Ba, có em trai, với mồ hôi  mồ kê nhễ nhại, chạy hùng hục thả diều lên cao. Lẫn  trong đó là tiếng cười trong trẻo của tuổi thơ con, của cả một người đàn ông trẻ đã làm nên nhiều điều kỳ  diệu trong tuổi thơ những đứa con của mình.