(Trích đoạn sách Ước Gì Tôi Đã…: 5 Hối Tiếc Lớn Trong Cuộc Đời – Tác giả Bronnie Ware)
Là ủy viên của một tổ chức quốc tế, bà Rosemary là một phụ nữ tiên phong trong thế hệ của mình. Bà đã vươn lên địa vị xã hội cao từ rất lâu trước khi nữ giới bắt đầu tham gia vào những vai trò này. Nhưng trước đó, bà phải sống theo định kiến xã hội thời bấy giờ và kết hôn rất sớm. Ước gì tôi đã có thể ngăn bà làm vậy, bởi vì cuộc hôn nhân của bà lại là một cuộc bạo hành về cả tinh thần lẫn thể xác. Cho đến khi bà bị bỏ mặc trong nguy kịch sau một trận đòn thì đã đến lúc phải giải thoát.
Mặc dù đó là một lý do rất chính đáng để từ bỏ cuộc hôn nhân, nhưng ly hôn vẫn là một nỗi ô nhục vào thời bấy giờ. Để duy trì thanh danh cho gia tộc ở thị trấn mà tiếng tăm của họ rất lừng lẫy, bà Rosemary phải chuyển đi nơi khác sống và bắt đầu lại từ đầu.
Cuộc sống đã làm chai sạn con tim và lối suy nghĩ của bà. Bà đã lấy lại lòng tự trọng và sự ủng hộ của gia đình qua thành công mà bà đã đạt được trong thế giới mà nam giới chiếm ưu thế. Việc xem xét một mối quan hệ mới không bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của bà. Thay vào đó, bà Rosemary đạt được địa vị xã hội cao nhờ vào quyết tâm mãnh liệt, chỉ số IQ cao, và rất nhiều công việc vất vả khác, cho đến khi bà trở thành người phụ nữ đầu tiên trong bang của mình nắm giữ vị trí quản lý cao cấp.
Vì đã quen chỉ bảo sai khiến người khác làm việc, bà Rosemary rất hài lòng với quyền lực mà sự hăm dọa đem lại. Hành động này cũng bao trùm lên cả cách đối xử với các nhân viên chăm sóc của bà. Bà thử hết người này đến người khác, không vừa ý với bất cứ ai, cho đến khi tôi đến. Bà ấy thích tôi vì tôi có bằng cấp về ngân hàng, trong mắt bà như vậy đồng nghĩa với việc tôi được miễn cho là một con ngốc.
Lối suy nghĩ như thế không phải là cách mà tôi đồng tình nhưng tôi không có cách chứng minh nào tốt hơn, nên tôi xác định là bà ấy có thể đánh giá tôi bằng bất cứ cách nào bà ấy thích. Và dù gì thì bà ấy cũng đã ngoài 80 tuổi và gần đất xa trời. Bà Rosemary khăng khăng đòi giữ tôi làm người chăm sóc chính cho bà.
Tôi giúp bà rời khỏi giường và băng qua chiếc ghế trường kỷ trong phòng bà. Ấm trà ở trên bàn sát bên đó. Bà Rosemary ngồi xuống, ngước lên mỉm cười với tôi khi tôi phủ một cái chăn mềm mại lên chân bà, rồi tôi cũng ngồi xuống. “Bà rất sợ hãi và cô đơn. Làm ơn đừng bỏ rơi bà. Bà thấy an toàn khi có con.”
“Con chẳng đi đâu cả. Bà đừng lo. Cho tới khi nào bà tôn trọng con, con sẽ ở đây với bà,” tôi thành thật nói với bà.
Bà Rosemary mỉm cười như một cô bé đang nhõng nhẽo. “Vậy thì làm ơn ở lại. Bà muốn con ở lại.” Tôi gật đầu, lại hôn lên má bà lần nữa, làm cho bà cười rạng rỡ hơn nữa.
“Sao con lại vui vẻ như vậy?” bà Rosemary hỏi tôi một buổi sáng sau đó không lâu. “Ý bà là, không phải chỉ riêng hôm nay, mà là nhìn chung đấy. Con vui vì cái gì?” Tôi cười trước câu hỏi đó, ước gì tôi đã biết biến bản thân mình trở thành như thế nào mà để bị hỏi như vậy. Xem xét lại những gì tôi đã trải qua trong cuộc sống của chính mình trong lúc chăm sóc cho bà Rosemary, đó hẳn là một câu hỏi rất thấm thía.
“Bởi vì vui vẻ là một sự lựa chọn bà Rosemary à và đó là lựa chọn mỗi ngày của con. Nhưng cũng có ngày con không thể. Cũng như bà, con cũng có một cuộc sống rất khó khăn, theo kiểu khác nhưng vẫn rất khó khăn. Nhưng thay vì u sầu vì những điều không tốt và những gian khổ mà con phải trải qua, thì con cố gắng tìm kiếm những điều may mắn trong mỗi ngày qua và trân trọng từng khoảnh khắc con đang sống nhiều nhất có thể.”
Tôi thật thà nói với bà. “Chúng ta được tự do chọn lựa điều mình sẽ tập trung vào. Con cố gắng chọn những điều tích cực, như cố gắng hiểu bà, làm những việc mình yêu thích, không bị áp lực phải đạt được doanh số, và trân trọng sức khỏe của mình và mỗi ngày mình được sống,” bà Rosemary mỉm cười, nhìn tôi chằm chằm như đang nuốt từng lời tôi nói.
Trích đoạn sách Ước Gì Tôi Đã…: 5 Hối Tiếc Lớn Trong Cuộc Đời – Tác giả Bronnie Ware
ƯỚC GÌ TÔI ĐÃ
Trong khoảng thời gian chăm sóc những người sắp lìa đời, cuộc sống của tác giả Bronnie đã thay đổi và trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều. Bằng cách áp dụng những bài học của những người cận kề cái chết, bà hiểu được rằng tất cả mọi người, nếu biết đưa ra những lựa chọn có ý thức, đều có thể ra đi trong thanh thản. Trong quyển sách giàu cảm xúc này, Bronnie cho chúng ta biết cách giải quyết những vấn đề này một cách tích cực ra sao, trong lúc ta vẫn còn đủ thời gian để sống một cuộc đời không hối tiếc.
Leave A Comment