(Trích đoạn sách Ước Gì Tôi Đã…: 5 Hối Tiếc Lớn Trong Cuộc Đời – Tác giả Bronnie Ware)

Ước gì tôi đã biết một điều: Can đảm và chân thành sẽ luôn luôn được tưởng thưởng. Hồi chúng tôi mới gặp nhau lần đầu, trông ông Jozsef vẫn khỏe mạnh so với một ông lão 94 tuổi sắp từ giã cõi đời. Ông là người rất lịch lãm với một nụ cười dễ mến khiến ông trông như một chàng trai trẻ mỗi khi cười. Nhờ tính điềm đạm và khiếu hài hước của ông, tôi có thiện cảm với ông ngay tức khắc. Ông và vợ mình là bà Gizela đã sống sót khỏi một cuộc thảm sát người Do Thái của Đức quốc xã, họ tìm đường đến Úc sau khi được thả ra. Những câu chuyện về thời gian ông ở trong trại tập trung được hồi tưởng như từng mảnh vụn rời. Ước gì tôi đã nghe câu chuyện của ông được nhiều hơn.

Cả gia đình đã thuyết phục bác sĩ của ông Jozsef bằng mọi cách đừng nói cho ông ấy biết rằng ông sắp chết. Đó là một sự phủ nhận kịch liệt. Không những không nói cho ông biết sự thật về tình trạng của mình và sự suy sụp không thể chối bỏ, cả gia đình còn cố gắng thuyết phục ông ấy rằng ông ấy đang khá dần lên. “Nào anh Jozsef, ăn hết đi anh. Không bao lâu nữa, anh sẽ khỏi thôi,” bà Gizela lặp đi lặp lại. Tôi cũng dành sự thương cảm cho bà. Hẳn là nỗi khiếp đảm trước sự thật ấy khiến bà nặng lòng lắm. Tôi thường im lặng về chủ đề đó cho đến khi ông Jozsef trực tiếp hỏi tôi.

“Ông sắp chết rồi, đúng không Bronnie?” ông nói với tôi khi bà đã ra khỏi phòng.

Tôi nhìn ông ân cần và gật đầu. “Vâng, ông Jozsef, đúng vậy ạ.”

Ông gật gù nhẹ nhõm vì được cho biết sự thật.

“Cảm ơn con. Cảm ơn con đã cho ông biết sự thật,” cuối cùng ông cũng trả lời bằng giọng khàn đục. Tôi mỉm cười dịu dàng và gật đầu. Im lặng kéo dài một lúc nữa. Rồi ông nói tiếp. “Họ chỉ không biết phải làm sao, ước gì tôi đã đủ can đảm để bộc lộ cảm xúc với cả gia đình” ông nói về gia đình mình. “Bà Gizela không chịu đựng nổi sự đau đớn khi phải nói điều đó với ông. Bà ấy sẽ ổn thôi mà. Bà ấy chỉ không thể nói về điều đó thôi.”

Ông phá tan sự im lặng sau một lúc. “Tôi ước gì tôi đã không làm việc quá vất vả.” Tôi chờ đợi ông tiếp tục. “Ông yêu thích công việc của mình, ông thật sự yêu thích nó. Đó là lý do vì sao ông đã làm việc rất chăm chỉ và cũng để lo cho gia đình mình và cả gia đình riêng của con cái ông nữa.”

“Điều đó rất tốt đẹp mà. Sao ông lại hối hận vì nó?”

Ông giải thích rằng điều ông ước một phần là cho gia đình ông, họ hiểu quá ít về ông trong suốt cuộc đời họ sống tại Úc. Chủ yếu bởi vì ông cảm thấy ông không bao giờ cho họ cơ hội được biết về ông. “Ông đã quá lo sợ việc bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Nên ông chỉ làm việc và giữ khoảng cách với cả gia đình. Họ không đáng phải cô đơn như vậy.” Ông trầm ngâm: “Giờ tôi ước gì tôi đã làm những gì cần thiết để họ thật sự hiểu tôi.”

Trích đoạn sách Ước Gì Tôi Đã…: 5 Hối Tiếc Lớn Trong Cuộc Đời – Tác giả Bronnie Ware

ƯỚC GÌ TÔI ĐÃ

Trong khoảng thời gian chăm sóc những người sắp lìa đời, cuộc sống của tác giả Bronnie đã thay đổi và trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều. Bằng cách áp dụng những bài học của những người cận kề cái chết, bà hiểu được rằng tất cả mọi người, nếu biết đưa ra những lựa chọn có ý thức, đều có thể ra đi trong thanh thản. Trong quyển sách giàu cảm xúc này, Bronnie cho chúng ta biết cách giải quyết những vấn đề này một cách tích cực ra sao, trong lúc ta vẫn còn đủ thời gian để sống một cuộc đời không hối tiếc.

MUA SÁCH