“Giá trị không nằm ở những kẻ thích chỉ trích, và lại càng không nằm ở những kẻ thích phán xét người khác. Giá trị thật sự nằm ở những người đang thật sự chiến đấu, những người đang lăn lộn cùng đất cát, mồ hôi và máu, những người đang nỗ lực bằng tất cả lòng dũng cảm, những người dám vấp ngã nhưng không bao giờ gục ngã.” – Theodore Roosevelt
Lúc nào cũng thế, trong những lúc bạn khó khăn và bế tắc nhất, sẽ luôn có những người dựa vào đó để coi thường bạn, để nói rằng bạn là kẻ vô dụng, bất tài mà lại hay mơ ước cao xa. Khi ấy, hãy cảm ơn họ vì biết đâu bạn chưa thành công bởi vì bạn còn có những khiếm khuyết mà chính bạn chưa thấy được.
“Cảm ơn”, đó là điều bình thường bạn vẫn làm trong cuộc sống khi có ai đó giúp đỡ bạn hay làm cho bạn một điều gì đó tốt đẹp. Đôi khi, “cảm ơn” cũng chỉ đơn giản là để thể hiện sự cảm kích của bạn đối với những người trân trọng và tin tưởng bạn. Bởi lẽ, không có những con người như thế, bạn khó lòng mà vượt qua những khó khăn hoặc vươn tới những thành công trong cuộc sống. Chính vì thế, họ xứng đáng nhận được lời “cảm ơn” từ bạn bằng cách này cách khác, dưới hình thức này hay hình thức khác.
Tuy nhiên, trên con đường vươn tới thành công, khi bạn dám mơ ước những điều to lớn, bên cạnh rất nhiều người sẽ mến trọng bạn hơn, cũng sẽ có một số ít người chọn coi thường những mơ ước của bạn, thậm chí lấy đó làm lý do để xem thường bạn. Họ sẽ nói với bạn những câu như là: “Bị khùng rồi”, “Bị điên rồi”, “Đúng là nằm mơ giữa ban ngày”, “Đồ thùng rỗng kêu to”, “Tôi như thế này mà còn không làm được, anh nghĩ mình làm được à?”, “Vậy thì có gì là hay, ông Y, bà Z, làm hay hơn nhiều”,…
Đó cũng là kinh nghiệm của tôi. Khi tôi quyết tâm từ bỏ cuộc sống đơn điệu của mình để làm một điều gì đó cho bản thân, gia đình và đất nước. Đã có không ít người cho rằng tôi “rảnh rỗi sinh nông nổi”, cho rằng tôi “sẽ chẳng bao giờ làm được gì”, cho rằng tôi “nằm mơ giữa ban ngày”, cho rằng tôi thế này hay thế kia,… bởi vì một lẽ đơn giản là tôi đã dám làm điều họ không dám, và quan trọng hơn hết là tôi đã dám khác họ.
Đáng ngạc nhiên hơn, hầu hết họ chưa bao giờ gặp mặt hay trò chuyện với tôi. Họ chỉ biết tôi qua cái tên hoặc nhiều lắm là… nghe từ người khác. Có thể có nhiều lý do để họ làm như thế, nhưng thông thường chỉ có hai lý do chính thường thấy.
Thứ nhất là “ghen ăn tức ở”, thấy người khác dám nghĩ dám làm nên đâm ra ghen ghét. Vì sâu thẳm trong lòng, họ biết rằng những người dám nghĩ dám làm có thể thất bại nhưng cũng có thể thành công, còn bản thân mình vì không dám nghĩ dám làm nên chắc chắn sẽ khó mà thất bại, nhưng cũng càng khó có cơ hội thành công.
Còn lý do thứ hai là vì lòng tự trọng kém, họ sợ khi người khác thành công hơn, họ sẽ bị coi thường nên họ lựa chọn coi thường người khác trước.
Lý do nào đi nữa thì tôi thấy những người coi thường mình đáng thương hơn là đáng ghét. Họ chẳng qua chỉ là nạn nhân của lối tư duy bảo thủ của mình. Họ tội nghiệp đến mức ghen tức lồng lộn lên ngay cả khi người khác chỉ mới mơ ước, chứ thật ra cũng chưa chắc đã có những thành quả gì rõ rệt. Nhưng những người thích ghen tức này có một phương châm hết sức kỳ lạ là: “Nếu tôi không có hoặc không dám sống vì ước mơ của mình, thì tôi sẽ ganh ghét với bất kỳ ai dám”.
Tôi không biết bạn cảm thấy thế nào về những người như thế, nhưng riêng bản thân tôi, lúc đầu tôi đã từng cảm thấy “không thích” họ. Họ là ai mà dám tự cho mình cái quyền được xem thường và dè bỉu mơ ước của người khác? Họ là ai mà dám tự cho mình cái quyền được phán xét hay chế giễu người khác? Thậm chí, đã có lúc, tôi từng thề với lòng mình rằng: “Mình phải thành công cho bọn họ biết mặt xem còn dám khinh thường mình nữa không”. Nhờ đó, tôi đã bắt đầu quyết tâm làm những điều mà người khác cho rằng “không thể”.
[blog_songvakhatvong_v2]
Nhưng khi tôi bắt đầu đạt được những thành quả ban đầu sau bao nhiêu hy sinh và nỗ lực, tôi phát hiện ra rằng, cho dù bạn thành công hơn đi nữa thì chắc chắn vẫn cũng sẽ có một số ít người chọn không thích bạn hoặc xem thường bạn.
Thậm chí, có người bạn từng chia sẻ với tôi rằng: “Nếu một người có fan mà không có anti–fan thì chắc là chưa phải thành công lắm”. Ngồi nghiệm lại thì tôi thấy đúng thật, những người thành công nhất trên thế giới này luôn có rất nhiều người mến mộ và cũng có không ít những “kẻ thù tự nhiên”. Ngay cả Tổng thống Obama, vị Tổng thống da màu đầu tiên của Mỹ, người đã có hai nhiệm kỳ làm Tổng thống và đang được rất nhiều người trên thế giới ngưỡng mộ, vậy mà vẫn có người xem thường, thậm chí lên mạng chửi rủa thậm tệ, chỉ vì vị Tổng thống không thể làm tất cả họ hài lòng. Tệ hơn nữa, có cả những người ghét Obama chỉ vì ông có màu da sậm.
Nói cho cùng thì “xem thường bạn” là một suy nghĩ và thái độ của… người khác – đó là một lựa chọn của họ. Ngay cả khi bạn làm tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này, vẫn sẽ có những người tự cho phép bản thân họ lựa chọn xem thường bạn. Và bạn sẽ chẳng làm được gì hơn để thay đổi suy nghĩ đó của họ.
Cho dù bạn có cố gắng làm theo ý họ, thì họ cũng sẽ cố gắng tìm ra “khuyết điểm” khác của bạn để tiếp tục tự cho phép bản thân họ xem thường bạn. Bạn phải hiểu rằng, bạn chẳng thể nào sống để thỏa mãn “tiêu chuẩn” của tất cả mọi người trên đời này. Việc cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người lúc nào cũng đảm bảo cho bạn một… thất bại. Cho nên, bạn cũng chẳng việc gì phải quá lo lắng về những người muốn xem thường bạn, miễn là lúc nào bạn cũng đảm bảo rằng số người yêu quý bạn nhiều hơn gấp nhiều lần số người xem thường bạn.
Quan trọng nhất là bạn biết rằng, không ai có thể xem thường mình trừ khi mình “cho phép” họ làm điều đó. Chúng ta thường “cho phép” người khác xem thường mình bằng cách suốt ngày lo lắng, đau khổ, buồn phiền,… về việc mình “bị” xem thường. Trong khi đó, bạn có thể chọn “không cho phép” mình có cái cảm giác “bị” xem thường bằng cách tập trung vào những con người và những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Cho nên, thay vì mất thời gian “không thích” những người đó như lúc ban đầu, tôi chọn đơn giản không quan tâm đến họ. Tôi cũng không còn nghĩ đến việc họ sai hay đúng, điều đó không quan trọng. Tôi chỉ biết họ khác tôi và vì thế họ chọn không thích tôi. Điều quan trọng là tôi sống vì ước mơ của mình và vì rất nhiều người chứ không phải vì một nhóm nhỏ những người vốn đã không coi trọng tôi. Trong cuộc sống của chính bạn, bạn cũng có thể lựa chọn như tôi nếu bạn thấy điều đó hữu ích cho bạn.
[blog_taodotpha]
Tôi cũng phát hiện ra rằng, những con người kia và cách suy nghĩ của họ không bao giờ có thể biến chúng ta thành một người tốt hơn hay thành công hơn trong cuộc sống. Chỉ có cái cảm giác hạnh phúc tuyệt vời khi bạn có thể sống tự do, có thể cống hiến cho xã hội, có thể vươn tới những mục tiêu ý nghĩa, có thể làm được những việc không tưởng, có thể nhận được những lời cảm ơn từ rất nhiều người vốn luôn tin tưởng bạn,… mới là những điều khiến bạn sống tốt hơn, thành công hơn từng ngày.
Khi gặp những khó khăn thử thách trong cuộc sống, tôi thầm cảm ơn cuộc đời đang thách thức tôi nhiều hơn để tôi ngày càng mạnh mẽ hơn.
Nhận ra điều đó, đã từ rất lâu tôi hoàn toàn bỏ hẳn thái độ “không thích” những người xem thường tôi. Thay vào đó, tôi tập trung thời gian, công sức và nỗ lực của mình cho rất nhiều người quý trọng và tin tưởng tôi cho dù tôi đã từng gặp họ hay chưa. Chính họ mới là những người tạo nên thế giới tươi đẹp mà tôi mong muốn. Chính họ mới là người góp phần vào hạnh phúc của tôi trong cuộc sống này.
Chính những người biết quý trọng người khác, những người luôn nhìn thế giới bằng sự lạc quan tin tưởng, những người biết trải rộng lòng mình để hiểu và chấp nhận người khác, những người biết trân trọng và cảm kích những gì người khác làm cho mình,… cũng đang từng ngày không chỉ làm cho thế giới này tốt đẹp hơn, mà còn làm cho cuộc sống họ tốt đẹp hơn. Bởi lẽ, họ cũng xứng đáng được tin tưởng, được đối xử bằng cả tấm lòng, được trân trọng và được cảm kích.
Còn đối với những người đã từng xem thường tôi thì sao? Giờ đây ngược lại, tôi thật sự cảm ơn họ theo đúng nghĩa của từ “cảm ơn”, bởi vì cho dù họ chưa bao giờ mong muốn giúp tôi nhưng họ đã vô tình giúp tôi.
Nếu không có họ, tôi đã không có cái động lực to lớn để bắt đầu con đường đầy chông gai thử thách nhưng cũng đầy yêu thương hạnh phúc của mình. Đúng là chỉ có qua gian khó thử thách trên con đường vươn lên, chúng ta mới cảm nhận được hết ý nghĩa của yêu thương và hạnh phúc. Nếu không có họ, tôi đã không có cơ hội nhận ra rằng, trên đời này còn có rất nhiều những con người tuyệt vời khác hẳn họ. Nếu không có họ, tôi đã không vô cùng yêu quý những người mến trọng và tin tưởng mình. Nếu không có họ, tôi đã không hiểu được rằng, tôi không bao giờ được tự cho mình cái quyền xem thường những mơ ước của người khác hay phán xét người khác. Nếu không có họ, tôi đã không hiểu được tầm quan trọng của việc biết chấp nhận và tôn trọng người khác. Vì tất cả những điều tuyệt vời mà sự coi thường của họ đã vô tình mang lại cho tôi, tôi thật lòng cảm ơn họ.
Bạn cũng thế, bạn có thể chọn căm ghét những người từng coi thường ước mơ của bạn, để rồi bạn phải sống trong thù hằn, đau khổ hay lo lắng. Ngược lại, bạn cũng có thể chọn cảm ơn những người đó, để biến sự tiêu cực của họ thành cái tích cực của mình, để có một nguồn sức mạnh thêm vào giúp bạn vươn lên không ngừng trong cuộc sống, để chứng tỏ rằng mình có thể. Và rồi thông qua cách bạn sống và vươn lên như một người thành công, bạn có thể tự tin “không cho phép” bất kỳ ai xem thường mình nữa. Tất cả là lựa chọn của bạn. Mong bạn hãy nhớ một điều đơn giản rằng:
SỐNG VÀ KHÁT VỌNG
Một quyển sách về kỹ năng tư duy thành công, nhưng hoàn toàn khác những quyển sách kỹ năng bạn đã từng đọc từ trước đến giờ, bởi nó là câu chuyện về cuộc đời của doanh nhân – diễn giả Trần Đăng Khoa. Bao gồm nhiều câu chuyện nhỏ đan xen, quyển sách là tập hợp nhiều bài học cuộc sống được tác giả Trần Đăng Khoa đúc kết lại qua những trải nghiệm của anh. Đọc quyển sách này, sẽ có lúc bạn muốn dừng lại để suy ngẫm về cuộc đời mình, sẽ có lúc bạn bất chợt nhận ra một điều gì đó mình cần phải làm khác hơn, cũng có khi chỉ đơn giản là bạn cảm thấy ngạc nhiên, thú vị khi có thêm một số kiến thức mới lạ.
Thực ra thì mình đã nằm ở cả 2 vị thế đó lun. Theo mình thì cái suy nghĩ tiêu cực của những người xem thường là tự nhiên thoy, đó là phản ứng có kết quả từ xã hội. Dzị nên khi ai đó xem thường 1 mơ ước mà mình biết rõ về nó thì hãy mỉm cười và cho nó trôi wa thoy. ^^ Và biến những khó chịu đó thành nội lực, khí tụ đan điền rùi để dành từ từ xài 😀
bay gio em da biet minh cach de doi xu coi nhung nguoi xung quanh mot cach tot nhat de co the tao nen mot cuoc song tot dep cho em va co the la cho nhung nguoi khac
Anh Khoa ơi, em đã tham gia khóa học TTG Thanh niên nhưng. Sau khi vừa học xong, em đã có động lực để vươn lên và thay đổ. Nhưng sau một thời gian em nhận ra rằng em không thay đổi được gì nhiều, em vẫn chưa sống là chính bản thân mình và vấn đề của em là thực sự em không biết bản thân mình như thế nào nữa. Mình là con người thế nào? Có tốt bụng không? Có quan tâm đến mọi người không? Hướng nội hay hướng ngoại?…
Em nghĩ muốn thực hiện được những gì khóa học truyền đạt thì phải là chính bản thân mình trước đã. Nhưng em thực sự không hiểu mình như thế nào nữa. Anh có thể cho em một lời khuyên được không ạ?
Em đã làm bài test MBTI chưa? Đó là bài test tính cách anh cho rằng rất hữu ích với tất cả mọi người vì nó chỉ rõ điểm mạnh, điểm yếu và cả những nghề nghiệp thích hợp với mỗi loại tính cách nữa. Em có thể tham khảo tại đây: http://www.mbti.vn
Anh Khoa ơi. Em cảm ơn anh khoa rất nhiều. Em vẫn còn rất nhớ bài học mà anh từng nói:… Mở lòng mình ra …^_^. Em học được từ anh nhiều điều lắm ^_^. Chúc anh cùng gia đình những ngày hạnh phúc ^_^.
Cảm ơn bài chia sẻ của anh
Thật ra từ trước tới giờ, em luôn cảm thấy khó chịu khi có người nào xem thường mình. Nhưng bây giờ, em sẽ suy nghĩ khác “không ai có thể xem thường mình trừ khi mình “cho phép” họ làm điều đó.”
Một lần nữa cảm ơn anh ^^
Em rất thích bài chia sẻ của anh.^^..cảm ơn nhiều nhiều nhé!
Hồi cấp 2 em là 1 con bé rất nhút nhát và lo sợ đủ thứ,nhất là việc người khác xem thường mình.Khi có ai chê bai hay cười nhạo vóc dáng nhỏ bé của mình,em cảm thấy rất xấu hổ và thậm chí cảm thấy rất ghét chính mình.
Lớp 7, khi đọc điểm kiểm tra học kì,cô giáo dạy toán đọc điểm từng người từ cao xuống thấp…chờ mãi mà chẳng thấy tên mình trong khi cô đã đọc đến tên những người bị điểm 6. Đến cuối cùng cô hạ giọng thông báo rằng cả lớp chỉ có 1 người bị 5 điểm.Nghe đến đó,em biết rằng người đó không ai khác ngoài em,nỗi sợ trong lòng cứ ngập đầy và dâng cao cho đến khi cô gọi tên người đó đứng lên.Không sai,người đó chính là em.Trong đầu của những đứa học trò cấp 2 như em ngày trước,điểm 5 là 1 số điểm quá thấp,1 số điểm rất đáng xấu hổ..và lần đó điểm 5 đã chọn em làm bạn với nó…Lúc đứng lên, em đã phải rất cố gắng để mình không khóc vì cô giáo đã hỏi 1 cách lạnh lùng và đầy khinh thường rằng :” Có biết nhục không?”…1câu nói như tát nước vào mặt.Em nhớ như in câu nói và sắc mặt của cô giáo bởi vì câu nói ấy quá tàn nhẫn với 1 đứa như em vào lúc đó…chỉ mới 13 tuổi ,rất nhát gan và hay lo sợ.Im lặng…không nói gì…em đứng đó,như bất động,mặt cúi xuống và cảm thấy giọt nước mắt mằn mặn trên môi…Cả lớp dường như cũng im lặng,tất cả nhìn em..thương hại có…vô tình có…
Sau này,khi vào cấp 3,tham gia vào các hoạt động bên Đoàn,em đã dần dần bỏ được cái vỏ ốc hồi cấp 2.Yêu đời hơn,yêu chính bản thân mình hơn,tự tin hơn và nhất là khi bị ai đó đề cập chiều cao khiêm tốn của mình.Em lại mỉm cười với họ vì em biết chiều cao của con người chỉ tính từ đỉnh đầu đến bầu trời mà thôi,có chăng họ chỉ dài hơn mình 1 chút và điều này không đáng phải bận tâm (cái này học được từ Napoleon đó ^^).Còn 1 điều nữa khiến người ta không thể xem thường em bởi vì thành tích học tập và những điều em đã làm được khi là Phó Bí thư Đoàn trường-thành viên nhỏ bé nhất trong ban chấp hành lúc đó…
Em hiểu rằng,em phải sống,vươn lên và trở thành 1 con người khiến nhiều người khâm phục chứ không phải là con bé lớp 7 đứng khóc trong lớp vì 1 lời sỉ nhục nặng nề của cô giáo.
Vì thế, theo anh Khoa nói thì em phải cám ơn cô giáo dạy toán lớp 7 thật nhiều và cũng phải cảm ơn những người đã tin tưởng và luôn ủng hộ em trong mọi chuyện..^^..Trong đó có anh Khoa nữa,nhờ cuốn sách Tôi tài giỏi,bạn cũng thế! và trang blog này của anh..em có thêm nhiều dũng khí để đối mặt với cuộc sống này 1 cách tích cực nhất..Một lần nữa,cám ơn anh thật nhiều ! ^__^
Đồng cảm với anh và vươn lên cùng anh!
cảm ơn anh Khoa nhiều nhiều lắm ^^!!
bài chia sẻ của anh đã làm suy nghĩ của em thay đổi nhiều lắm
đúng là mình không suy nghĩ đến những điều tiêu cực đó nữa thấy tâm hồn thanh thản hơn không phải suy nghĩ nhiều, làm được nhiều điều khác có ích hơn là ngồi dằn vặt chính bản thân mình.
rất đúng hơn nữa là mình phải cảm ơn họ rất nhiều nhờ họ mình cũng biết về khuyết điểm của mình khắc phục tốt hơn, hoàn thiện mình tốt hơn
Một lần nữa cảm ơn anh thật nhiều ^^
Anh Khoa quý mến,
Có lẽ không ít người đã ở hoàn cảnh như trong bài chia sẻ của anh. Em cũng vậy. Đọc bài viết này, em lại nhớ đến khoảng thời gian em được thuyên chuyển sang vị trí mới trong công ty. Có nhiều người quý mến, tin tưởng năng lực của em thì ủng hộ nhiệt tình. Nhưng bên cạnh đó cũng có người “dèm pha”, “dè bỉu” em, họ cho rằng em được sếp ưu ái nên mới được như thế nhưng chắc gì em đã làm nổi công việc mới đó.
Khi biết được thái độ cũng như lời nói xem thường của họ, em đã tự nhủ rằng mình nhất định phải thành công để họ không còn coi thường mình được nữa.
Và em đã làm được điều mình muốn: em được đánh giá xuất sắc ở vị trí mới. Nhưng em cũng chẳng thể thay đổi thái độ mà họ giành cho em. Lúc đó, em mới nhận ra rằng: dù mình làm được điều mà họ nghĩ rằng mình không làm được, thì mình cũng không thể bắt họ “coi trọng” mình nếu như họ vẫn cố tình xem thường mình.
Vậy nên thay vì bực dọc, buồn phiền về thái độ của họ, hãy cảm ơn và lấy đó làm “bàn đạp” để giúp mình đạt được mục tiêu.
Một lần nữa, em chân thành cảm ơn bài chia sẻ của anh ! 🙂
Cảm ơn sự chia sẻ của anh. Bị người khác xem thường thật là không thoải mái. Nhưng nhiều khi họ làm thế một cách vô thức. Cứ gì khác với họ là họ chê bai rồi xem thường. quan trọng là phản ứng của minh thôi. Đúng là:”không ai có thể xem thường mình trừ khi mình “cho phép” họ làm điều đó”. Muốn vậy thì trước hết phải tự tin vào bản thân, biết mình mạnh điểm gì và còn thiếu sót gì. Như vậy thì Ta mới không bị tác động từ bên ngoài. I dreamed a dream.
Cám ơn bài chia sẻ đầy ý nghĩa của anh Khoa. Sống thanh thản nhất là khi ta biết tha thứ và trân trọng cả những điều mình không mong muốn.
thật tâm đắc với những chia sẻ của anh!
trứoc tiên phải thừa nhận rằng bất cứ người nào đã bộc lộ ước mơ muốn thành công đều gặp những người ” không thích” mình như anh Khoa đã đề cập, vì theo em đó là lẻ tự nhiên.
cái tính mà con người hay ghen tị với những ai hơn mình nó không những đối với con người mà loài vật cũng vậy, nó được xem như bản năng của con người, mở rộng ra nó cỏ thể xem như là sự cạnh tranh tự nhiên, có thể bộc lộ thành hành động hoặc không tức là chỉ cạnh tranh về tư tưởng mà thôi. do vậy hảy tỏ thái độ hợp tác đồng cảm với họ nhưng củng phải tránh sự hiểu nhầm ngoài ra trên con đường đạt tới thành công nên cạnh tranh một cách bình đẳng như vậy mới khỏi ít gặp những con người không thích mình, đừng để cái chuyển từ ” không thích” thành “hành động không thích ” như vậy là gặp rắc rối hoặc khó khăn thêm.
Anh cho phép em copy bài viết này anh nhé. Em sẽ để nguồn rõ ràng. Cảm ơn anh 🙂
Khoa quý mến,
Bài viết của bạn thật sâu sắc, minh cũng từng là nạn nhân của sự xem thường như vậy. nhung minh cũng đã xử sự như Khoa và bây giờ đối với mình mọi sự tốt đẹp. nghỉa là ít nhất thì những suy nghĩ xấu xa không làm ảnh hưởng đến mình. và cuộc sống vẫn luôn tươi đẹp
Cảm ơn về bài viết của anh! Theo em là con người thì ai cũng muốn được công nhận và muốn được tôn trọng, nhưng nếu ai cũng tôn trọng mình hết thì đâu có cái gọi là tôn trọng. Phải có những người khinh thường mình để có những người tôn trọng mình. Em cũng chọn cám ơn những người đã và đang khinh thường mình vì nhờ những người như vậy mới có những bài học quí giá làm em tiến bộ trong cuộc sống.
Cảm ơn sự chia sẻ của anh. Đọc bài viết của anh, tôi có thêm động lực sống hơn. Mặc dù, tôi hiểu rất rõ những điều anh nói, nhưng chúng ta đều là con người, mà con người thì có xúc cảm nên khi bị ai đó xem thường mình, thì khó tránh khỏi cảm xúc buồn hay tức giận lúc ban đầu. Nhưng chúng ta hãy tự xem xét lại tất cả nhưng điều mình làm nếu những điều đó không phạm pháp, không gây hại cho người khác và đặt biệt là lương tâm mình thấy thanh thản, thì cứ tiến tới. Con người trên thế giới này mỗi chúng ta không thể làm họ hài lòng hết được. Chính vì vậy hãy coi những lời dèm pha đó là lời động viên gián tiếp cho sự phát triển bản thân vì lúc đó bản thân ta không cho phép mình thất bại.
Chúc mọi người sức khỏe và thành đạt!
Xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn và các anh chị đã để lại đây những lời đồng cảm và chia sẻ chân tình. >:D<
Chúc mọi người hạnh phúc và thành công! 🙂
Cám ơn bài viết cùa anh.
em nghĩ rằng là 1 diễn giả chắc chắn anh luôn viết rất hay…suy nghĩ của anh rất đúng đắn.Và có lẽ nó lại càng có sức thuyết phục hơn khi những điều đó đươc minh chứng bằng chính những gì anh đã làm!..nhưng đối với em đôi khi nghĩ và làm cách nhau thật xa.anh có thể chia sẻ với em những kinh ngiệm trong chuyện này được không ạ.^^làm thế nào để luôn vượt qua chính mình được hả anh?em thấy băn khoăn quá.cảm ơn anh nhiều vì đã lắng nghe ạ!chúc anh 1 ngày làm việc hiệu quả và nhiều niềm vui.
Cam on anh vi bai viet rat good
Em xin chân thành cảm ơn anh Khoa đã chia sẽ với chúng em. Trong cuộc sống của em cũng ko gặp ít lời xem thuờng và thương hại. Vẫn một câu nói ” người ta giỏi hơn mày gấp mấy lân , nó thông minh hơn ,nhanh nhẹn hơn mày mà nó còn ko làm được .Mày đừng mơ mộng viễn vong nữa,tìm việc gì dễ hơn đi, an nhàn hơn đi…”.Đối với em ko việc gì là dễ hay khó cả mà chính là sự ĐAM MÊ mới giúp mình thấy hạnh phúc để mà thành công phải ko anh(mình biết điều đó có ý nghĩa cho mình và cho nguời khác). Và cũng nhờ có những người như vậy ta thấy đời có đủ sắc màu. Em đang phấn đấu cho ước mơ của mình,mặt dù gặp ko ít khó khăn nhưng em thấy mình thật sự hạnh phúc khi mình dám buớc đi trên con đuờng mình đã chọn. Chính trên con đuờng chông gai này mình mới biết mình ko lẽ loi , có rất nhiều người sẵn sàng giúp đõ mình. Và cũng chính ta đã tạo ra cảm hứnng tốt cho nhiều người. Mình có thêm đuợc bạn cùng ý chí và nghị lực để cùng thành công. Chúc anh Khoa luôn khoẻ mạnh và luôn hạnh phúc bên gia đình và bạn bè .Sống để đuợc yêu thương và để được cống hiến.
Bài viết thật chính xác nhưng cũng đem lại cho người đọc một cảm xúc mãnh liệt muốn làm một cái gì đó …. Cám ơn anh đã viết lên nhưng bài viết rất hay một bài viết mà em thấy nó rất đúng , ai cũng biết nhưng ít ai có thể diễn đạt trọn vẹn như thế. Cám ơn và chúc anh sức khỏe
Chào anh Khoa. Em thấy rằng , qua bài viết này , anh đã giúp em có thêm tự tin , động lực để sống với ước mơ của mình. Họ khinh thường mình, không sao, mình sống cho mình mà, mình sống cho bản thân, gia đình , sống vì những người mình trân trọng vả yêu thương, nên mình không cần gì phải quan tâm đến họ . Cảm ơn anh. Chúc anh tràn đầy sức khỏe để sống, và cống hiến. Chào anh TRAi
cảm ơn anh Khoa rất nhiều về bài viết này. trước đây (chỉ vài ngày trước khi khóa học TTG tháng 11 diễn ra) em luôn ở trong tâm trạng bất an vì mọi hành động của mình em đều sợ người khác đánh giá, phán xét, em luôn lo lắng, để ý xem người khác nghĩ gì về mình và luôn bị ám ánh bởi những lời nhận xét đó. Giờ đây, sau khi đã trải qua khóa học và nhất là khi đọc bài viết này, em đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tin tưởng vào chính bản thân mình hơn. Cảm ơn anh Khoa và cảm ơn khóa học TTG.
Chào anh Khoa! em rất cảm ơn anh về sự quan tâm và chia sẻ của anh dành cho em. Em không nghĩ là các anh lại quan tâm nhiều đến chúng em như vậy. cả các anh chị coach nữa luôn quan tâm và chia sẻ. thật sự em cảm nhận nơi đây như là thiên đường, một nơi tràn ngập của tình yêu thương. Em cảm kích anh lắm cảm kích tất cả mọi người những người có tấm lòng tràn đầy tình yêu, và nhiệt huyết. Em mong cho công ty của mình ngày càng lớn mạnh hơn nữa để cho các bạn trên thế giới này có cơ hội để biết, để họ thay đổi và quan trọng là thành công trong cuộc sống.
Một lần nữa em cảm ơn thật nhiều thật nhiều những tình cảm và sự quan tâm của anh và những người đồng hành TGM.” The TGM full love”
chào anh Khoa!
em có chút thắc mắc này anh Khoa giúp em với nhé
em học chuyên về quản trị kinh doanh thì em nên chọn trường NUS hay là SMU.
anh giúp em với nhé
em cảm ơn anh nhiều lắm ^^!!
Nếu là anh thì anh sẽ chọn SMU vì SMU có phong cách giáo dục (nhất là về kinh doanh) mới và thực tế. Nhưng đó chỉ là ý kiến rất chủ quan của anh. Anh nghĩ em cũng nên tham khảo thêm những nguồn khác để có cái nhìn tốt hơn. Chúc em sẽ chọn được trường phù hợp và thành công 🙂
Tuy không có nhiều thời gian để theo dõi hết các thông tin của anh Khoa và TGM, nhưng mỗi lần đọc bài viết của anh em đều cảm nhận được những điều tích cực cho bản thân. Những đóng góp của anh cho giới trẻ là rất có ích.
Chúc anh tiếp tục gặt hái được nhiều thành công trên con đường đã lựa chọn.
Những trải nghiệm và chia sẻ của Anh Khoa rất bổ ích.Những ai có ước mơ lớn,hơi khác với mọi người thường bị cho là không bình thường.Những người dám nghĩ dám làm,vươn lên dù con đường đi tới thành công có dài và nhiều chông gai nhưng đủ kiên nhẫn thì sẽ được như ý muốn.
anh Khoa oi,em muon hoi anh ve thong tin khoa hoc “toi tai gioi!chuyen sau”…em muon hoi la khoa’ hoc do’ co’ duoc mo tai Ha Noi ko? va bao gio thi anh co’ the mo khoa’ hoc do’? em xin loi ,vi ko biet hoi hay tra thong tin tren “vuontoithanhcong.com” nen da vao blog cua anh de hoi,ma lai con ko dung chu de! em cung da hoan thanh khoa’ hoc “toi tai gioi” roi!chac la em du dieu kien de hoc tiep khoa’ hoc chuyen sau nay?
Học phần Tôi Tài Giỏi! chuyên sâu sẽ được giới thiệu tại Hà Nội từ khoảng giữa năm sau nhé em.
em cam on anh ve thong tin nay!chuc anh va cac anh chi TGM luon hanh phuc ,manh khoe de lam het minh cong viec cao ca nay, mang lai nguon song tich cuc cho tat ca cac ban tre Viet Nam!
Em xin chân thành cảm ơn anh Khoa về tất cả những điều tâm huyết anh mà anh đã truyền lại cho chúng em. Tự đáy lòng mình,em không biết nói sao để bày tỏ được hết sự biết ơn của em tới anh. ..
Một cô bạn của mẹ em,sau khi hỏi em một số điều những gì em đã được học từ khoá học Tôi tài giỏi,cô ấy buông một câu “xanh rờn”:
-“Bây giờ bọn nó lừa tiền của mọi người dễ thật đấy!”
Em im lặng…
Em về kể với mẹ em,mẹ em nói với em rằng:
-“Thành công của con sẽ là câu trả lời cho việc nhận xét một cách vội vã của cô ấy. Mẹ tin là con sẽ làm được điều đó!”
Anh Khoa ơi,em nghĩ là mẹ em cũng buồn vì cô bạn của mẹ em không nói điều đó với mẹ em mà lại nói với em,cho dù em đã học lớp 11 nhưng vẫn là trẻ con. Nếu là một người bạn chân thành của mẹ thì không nói như vậy phải không anh?
Dù sao đi nữa em cũng phải cảm ơn cô bạn đó của mẹ đã xem thường ông Adam Khoo,anh Khoa,mẹ em và em để em càng thật sự biết ơn và quí trọng những người dành trọn tình yêu thương cho em.
Suy nghĩ của em như thế có đúng không anh? Em rất mong những lời khuyên quí giá của anh.
Em cám ơn Anh Khoa nhiều!
Cảm ơn em đã chia sẻ. Chắc em còn nhớ trong khóa học chúng ta nói về việc mỗi người có một thế giới quan riêng. Điều quan trọng là em đã làm chủ cảm xúc của mình rất tốt sau khi nghe câu nói không mấy dễ nghe ấy. Hơn nữa, việc em quyết định nghe lời mẹ chứng tỏ cho cô ấy thấy em sẽ sống xứng đáng như thế nào với tư cách một cử nhân Tôi Tài Giỏi! là một việc làm rất đúng.
Anh rất tự hào về em. Hãy cố gắng lên để phát huy khả năng tiềm ẩn của mình và khẳng định mình là người tài giỏi em nhé.
Chúc em vượt lên chính mình từng ngày và hạnh phúc để thành công.
Bây giờ em mới thật sự nhận ra rằng những lời xem thường, chê bai của người khác đôi lúc lại là động lực mạnh mẽ để mình tiến bộ, vươn lên…và họ mới là những người mà mình thật sự cần cảm ơn…Xưa giờ, em thường tự ti, mặc cảm bởi những lời xỉ xối, xem thường của người khác và thường cho rằng bản thân mình vốn là như vậy, chính mình lại chấp nhận sự thật đó…em vô tình đã đẩy mình vào ngõ cụt…Giờ em sẽ chứng tỏ cho họ thấy rằng những gì người khác làm được thì em cũng sẽ làm được…em sẽ không để cho họ xem thường nữa…
Đúng là trong cuộc sống này, khi một người hay một số người nào đó biết mình có dự định hay mơ ước làm một điều gì đó lớn lao, siêu việt hơn hẳn họ mà trước giờ họ chưa từng làm hay đã làm và đã thất bại. Và khi gặp thất bại họ không thể tiếp tục làm điều đó, họ gục ngã và họ không dám theo đuổi ước mơ nữa. Lúc đó nếu biết mình dám làm điều lớn lao đó, điều mà họ chưa từng mơ ước hay chính họ đã làm và bỏ cuộc thì chính họ sẽ phải lo sợ. Họ sợ điều gì ? Họ sợ mình thất bại hay họ sợ mình thành công ? Và bây giờ chính bạn chứ không phải ai khác sẽ là người quyết định cho chặng đường tiếp theo của bạn. Và điều tất yếu mà họ sẽ làm chính là những điều mà anh Khoa đã chia sẻ ở trên. Mình cũng đã gặp trường hợp như vậy. Và mình quyết định mình sẽ tiếp tục đi trên con đường mà mình đã chọn. Bởi mình không cần phải bận tâm đến những suy nghĩ của họ ( họ không phải là mình, họ không mang suy nghĩ của người muốn thành công hoặc là những người không dám để được thành công thì sẽ không biết được cái giá phải trả cho sự thành công là thế nào. Chính vì thế mà họ mới xem thường những ước mơ lớn lao và mong muốn thành công của người khác mà không nghĩ đến cái giá mà những người dám nghĩ dám làm đó đã phải đánh đổi… ) Và cũng giống như anh Khoa đã chia sẻ, hãy mỉm cười với bản thân, cảm ơn họ đã gián tiếp cho mình thêm động lực dù rằng họ không hề muốn như vậy và biến những điều mình mơ ước lớn lao trở thành sự thật. Điều quan trọng là hãy để cho suy nghĩ của mình làm chủ chính mình, nếu làm được như vậy thì dù người khác có tác động đến bạn thế nào thì cũng đều trở nên vô nghĩa. Vì chính bạn mới là người điều khiển suy nghĩ của bạn, người khác có cố gắng thế nào cũng không thể điều khiển được suy nghĩ của bạn trừ khi chính bạn để điều đó xảy ra. Nếu bạn làm được thì đó chính là thành công của bạn, đồng nghĩa với sự thất bại của một hay nhiều kẻ khác. ^_^ !
chào anh KHOA!
em có một thắc mắc muốn hỏi anh em định hỏi trên trang toitaigioi.com nhưng mà em chẳng biết chỗ nào hỏi được
Em là một cử nhân của khóa học trong lần coach tranning lần đầu tiên em ko được chọn nên em sẽ đi tiếp và không bỏ cuộc.Nhưng em muốn hỏi những người trượt coach lần đầu tiên thì lần sau muốn đi thi lại thì TGM có gửi lại tin nhắn hay không ạ?
Em còn câu hỏi nữa bạn của em ở Hà Nội sẽ đi học TTG vào tháng 1 năm 2010 nếu cô ấy cũng muốn đi coach để học hỏi trước khi đi học liệu có được không ạ!
Em rất cảm ơn anh.
Em sẽ được thông báo lại khi có đợt training mới. Em cứ yên tâm nhé.
Anh rất tiếc là chỉ có cử nhân Tôi Tài Giỏi! mới được tham gia coach training thôi. Em nói bạn em kiên nhẫn nhé 🙂
vâng cám ơn anh
Em đã rơi vào tình cảnh của anh Khoa. Khi nói ra ước mơ mình chỉ mong người khác chia sẻ, động viên và có những lời khuyên bổ ích nhưng ngược lại là những lời tiêu cực:”mày nghĩ mày là ai”,” học trên lớp còn chưa xong”, “mày tin những lời trên mạng hay của người khác à”,…Lúc đó em thấy tức giận vô cùng, trong thâm tâm tự nhủ với bản thân mình :”Hết học kì này tao sẽ là học sinh giỏi cho mày coi”. Và chính những lời nói không hay ấy dường như đã làm em có một đông lực để học và em đang ngày càng tiến bộ hơn rất nhiều. Em dần dần nhận ra rằng những người chỉ trích, nói những lời tiêu cực là do họ chưa học những cái mà ta đã học,trải nghiệm bằng nhưng thời gian quý báu vì vậy mà em cũng thông cảm với họ. Mong một ngày nọ em sẽ cố gắn thuyết phục họ.
Cảm ơn anh vì bài viết đã làm em rõ hơn về vấn đề này và chúc anh thành công.
Chúc mừng anh Khoa và các bạn trẻ!
Cuộc sống của chúng ta sẽ ra sao nếu như chỉ có sự ủng hộ, sự đồng thuận mà không hề có trở ngại? Bạn sẽ định nghĩa về sự THÀNH CÔNG của CHÍNH MÌNH như thế nào khi không một lần vượt qua “Bão tố, cuồng phong” và “thử thách”??? Bạn có bao giờ chỉ sống trong Hạnh phúc mà không biết gì về nỗi cô đơn, thất bại, oan trái, thương đau của đời người,…??? Bạn có khi nào thấy rằng một tờ giấy trắng hay một đồng tiền,… chỉ có mặt phải mà không có mặt trái? Chắc chắn là KHÔNG. Câu trả lời duy nhất là KHÔNG.
Tất cả mọi câu trả lời cho những câu hỏi trên và nhiều câu hỏi khác nữa, tôi tin tất cả chúng ta đều tìm được cho mình một đáp án.
Tôi tin tưởng vào nhận thức, ý chí của các bạn. Và tôi cũng hiểu rằng, trong cuộc sống! Bạn cũng sẽ có những khoảng lặng như tôi!!! MỘT KHOẢNG LẶNG THẬT SỰ!!! Một khoảng thời gian, Bạn cho phép chình mình được thư giản, được nghỉ ngơi để “NHÌN NHẬN CHÍNH MÌNH”! Và cũng trong chính khoảng lặng đó, tôi nhận ra: “chính những người tôi thương yêu, tin tưởng nhất! lại chính là người gây cho tôi sự tổn thương lớn lao và sâu sắc nhất! Dù họ đôi khi chỉ là sự vô tình hay hữu ý”.
Trước đây, khi thực tế của tôi trở nên khốn cùng nhất! Tôi đã oán trách họ trong sự yêu thương! trong âm thầm! và trong sự im lặng! Tôi không hề muốn phản ứng, hay có ý đối kháng lại với họ.
Tôi đã cố gắng sống, tôi đã mong ước một cuộc sống thật sự hạnh phúc, thật sự thuận hoà,…! Và tôi nhận ra: “Khi họ càng đối xử với tôi khắc nghiệt nhất, oan trái nhất,… lại chính là lúc tôi quyết tâm mình phải trưởng thành!!! Mình phải trưởng thành! Và tôi đã thề sẽ KHÔNG BAO GIỜ đối xử, và lặp lại những lời nói hay những hành động mà tôi đã nhận được từ người khác. Dù cho họ có phải là những người thân thiết đã làm tôi tổn thương, hay là bất kỳ ai tôi gặp gỡ trên hàng trang dọc theo đường đời.
Tôi đã sống đúng như vậy! Vậy là chính những điều khắc nghiệt của cuộc sống cùng với khao khát được làm một người con gái nhân hậu, giản dị và hạnh phúc đã làm nên CHÍNH TÔI BÂY GIỜ!!! Thật tuyệt phải không bạn???
Tôi đang vội về xem trận bóng đá chung kết của Việt Nam và Malaisia. Chúc các bạn sẽ đón nhận đựoc sự Thành công của đội tuyển VIỆT NAM, và của CHÍNH MÌNH!!!
Rất mong nhận được lời chia sẻ hạnh phúc bình dị và chân thành từ các bạn.
Ms.Linh Thao
0972620998
[email protected]
cam on anh nhieu
Thường trong cuộc đời ai cũng sẽ phải trải qua giai đoạn như thế. Cái cảm giác tủi phận, đắng cay hay cả uất ức… khi bị coi thường , khinh rẻ… Nhưng với tôi, tôi nhận ra một điều : đó chính là động lực lớn nhất cho tôi thành đạt như ngày hôm nay.
Tôi không bao giờ quên cái cảm giác tủi phận nhà nghèo, không được học cao… kể cả không xinh đẹp nữa!
Nhưng mỗi khi có cảm giác đó tôi lại cố gắng tìm cách để chứng minh rằng: Tôi có thể ! và Tôi đã thành công ! với tôi khái niệm thành công vô cùng giản dị : Thành công là làm thành những công việc mình mong muốn … Tôi luôn có những ước mơ nhỏ để làm nguồn nuôi ước mơ lớn. Chính vì thế Tôi không bao giờ thấy nản chí.
Tôi luôn tâm niệm ” Tiên trách kỷ hậu tráhc nhân” và chân lý sống của tôi là ” Hơn thua so với chính mình, Hôm nay mình phải hơn mình hôm qua”
Mừng giáng sinh, đón năm mới chúc Bạn cùng gia đình sức khỏe và hạnh phúc !!!
Chúc Thành công !
Mình chỉ mún chia sẽ 1 câu, các bạn nói dài quá àh :”KHÔNG AI XOI MÓI MỘT KẺ TẦM THƯỜNG”.Tự hiểu nhe
Con người ta thường thich chê bai người khác vì họ chỉ nghĩ đến mình. và khi chê bai người ta không bao giờ muốn sửa chỗ sai đó. Đơn giản là vì họ cho rằng mình đúng và không muốn nghe ý kiến của ngưới khác cũng như sửa khuyết điểm của người khác mà mình đưa ra. Như 1 câu chuyện nói rằng ở 1 thành phố nọ, có 1 vị họa sĩ tài ba đã dạy cho 1 cậu nhóc vẽ. Và sau 1 năm, vị họa sĩ bảo cậu học trò nhỏ của minh vẽ 1 bức tranh mà cậu cho là đẹp nhất rồi đem ra quảng trường của thành phố rồi đề ở dưới là :’hãy chỉ ra những khuyềt điểm của tôi.’Ngày hôm sau ,cậu bé buồin rầu đến đưa bức vẽ đầy những khoanh tròn.Vị họa sĩ cười bảo:’giờ thì con hãy vẽ lại 1 bức khác rồi đề bên dưới là hãy sửa những khuyết điểm của tôi.’Sau 1 ngày cậu bé vui vẻ đem bức vẽ không có 1 vết khoanh nào đến cho thầy.Thầy của cậu cười bảo:’Con hãy nhìn dấy người ta thường muốn chỉ ra chỗ sai của con nhưng không ai muốn sửa nó cả, vì vậy con cứ tự tin với bức vẽ của mình.’Cuối cùng em muốn nói rằng hãy cứ tự tin làm những điều mình thích và mình muốn nhưng cũng đừng bỏ ngoài tai những ý kiến chê bai vì biết đâu đó lại là những lời góp ý cần thiết cho bản thân mình thì sao.
If you can’t be a sun don’t be a cloud
If you smile, everyone will smile with you. If you cry, you will cry alone
em rat chan thanh cam on nhung loi le cua anh. cung co luc em da bi mot nguoi giau co coi thuong khi con gai cua ho dc di hoc thanh pho. ho noi voi em rang may hoc o day lam sao thi dau dai hoc dc. tu khi doc dc cuon sach toi tai gioi ban cung the thi em cang cham chi hoc tap hon
Bài viết này của anh Khoa mới đắt khách làm sao. Tôi để ý rằng những bài viết về tình cảm của anh Khoa thật sự gây được sự chú ý cho các bạn rất nhiều. Còn những bài viết về kinh doanh thì thấy có vẻ là ít được quan tâm hơn. Tôi đề nghị mọi người cũng nên tham gia vào những bài viết về kinh doanh và kiếm tiền hơn. Chúc tất cả may mắn.;)
cảm ơn anh về bài này ! nó rất ý nghĩa
Em cám ơn anh Khoa rất nhiều vì nhưng lời khuyên bổ ích của anh!
Cam on anh ve bai viet.
That su ma noi voi em thi khi bi nguoi khac coi thuong minh em cam thay kho chiu.
Nhung neu ho co hon minh ho coi thuong minh thi minh moi co dong luc co gang cai thien ban than thay doi de khong con bi coi thuong nua.
chào anh Khoa!!!
Em rất cám ơn bài viết của anh.Trước giờ thật sự em đã suy nghĩ rất nhiều về việc này.Em cảm thấy bạn bè em đang khinh thường em,em thấy rất khó chịu.Đôi lúc em nghĩ “do mình không làm được gì nên bị người khác khinh thường”.Nhưng bây giờ em biết mọi người không co quyền khinh thường minh trừ khi mình cho phép họ.Bây giờ em phải cố gắng chứng tỏ cho họ thấy họ đã sai lầm khi khinh thường em và bây giờ chính họ sẽ tự cảm thấy khinh thường bản thân họ.Em sẽ cố gắng học để vượt qua hết bọn họ.Em đang học năm nhất đại học và sống xa gia đình,em cảm thấy co nhiều khó khăn nhưng no sẽ không đánh bại được em.em muốn tự chứng tỏ cho bản thân mình thấy “không co gì là không làm được”, và “không ai có thể khinh thường mình được”.
Em cám ơn anh nhiều!!
Cám ơn anh Khoa nhiều, thế mà có những lúc em lại lựa chọn tự trách móc chính bản thân mình. Giờ thì em hiểu rồi:D. Tuần vừa rồi cũng là 1 tuần đầy “niềm vui” và phải cảm ơn những người bạn đã tặng cho em những ” niềm vui ấy nữa :x. Cố lên!!!
Cảm ơn anh Khoa và mọi người đã chia sẻ những trải nghiệm thật sâu sắc.Em tự nhận bản thân mình vẫn luôn phải đấu tranh để có thể “cảm ơn” những người coi thường mình,và thừa nhận rằng bản thân mình vẫn còn nhiều điều chưa tốt là lí do để người khác coi thường mình.Em tin rằng mình vẫn đang hoàn thiện và một ngày nào đó sẽ chẳng có ai có lí do để có suy nghĩ ko tốt về em nữa.Câu nói “tiên trách kỷ,hậu trách nhân” đang hướng cho em đến một thái độ sống biết chấp nhận khi mọi người xung quanh coi thường,hay thậm chí tệ hơn,và nhờ đó mà thay đổi bản thân cho tốt đẹp.Em nghĩ câu nói đó cũng khuyên mình nên chú trọng vào bản thân mình hơn là buồn khổ,trách móc,thù hằn người khác-những người đã chạm vào lòng tự ái của mình.Trước đây quan niệm của em là:mình nên sống và làm việc sao cho ko để ai có thể “sửa” mình,ko ai có thể chê trách,tức là cố gắng làm tốt để tránh mọi nguy cơ “bị phạt”,nhưng bên cạnh đó khi làm ko tốt và bị nhắc nhở thì lại ko chấp nhận,..và buồn khổ,trách móc.Em đã từng như vậy ,và bi h thì cố gắng để ko như vậy,vì con người (theo em) luôn đang trong giai đoạn xây dựng,hoàn thiện,do đó mắc lỗi và bị chê trách khinh thường là điều không tránh khỏi,và điều tốt nhất mình có thể làm là chấp nhận và cảm ơn họ như anh đã nói và tập trung 100% sức lực vào bản thân mình mà thôi.À,và chẳng phải Tony Buzzan,Adam Khoo đã mở ra cả một chân trời tiềm năng của não bộ,tiềm năng của con người hay sao,chúng ta nên tập trung khám phá nó,rảnh đâu mà buồn khổ,trách móc người khác chứ.Cảm ơn anh Khoa một lần nữa đã chia sẻ và cho em cũng như mọi người được chia sẻ những băn khoăn-mà em nghĩ là khiến mọi người băn khoăn,trăn trở nhiều nhất-của mình.
CÁm ơn anh rất nhiều về bài viết đầy ý nghĩa này!Thực sự là trong cuộc sống,em đã gặp không ít những lời chê bai hay đã gặp rất nhiều người coi thường mình,coi thường ý kiến của mình,coi thường những việc mình làm và lúc đó họ thực sự trở nên rất đáng ghét!Mỗi lần đưa ra ý kiến gì mà bị châm biến thực sự trong lòng thấy khó chịu lắm,có một chút bực tức trong lòng!Nhưng bây giờ có lẽ em đã biết điều chỉnh trạng thái cảm xúc của mình một cách theo chiều hướng tốt ,tức là thay vì suy nghĩ nhiều về những lời chê bai ,coi thường đó,mình có thể rút ra được một ít kinh nghiệm gì đó,nghĩ những điểm tốt về người đã không coi trọng mình quên chuyện đó nhanh chóng thì tự dưng thấy trong lòng dễ chịu và hình thành thói quen tốt để ứng phó với những tình huống tương tự,
Nhân tiện đây em cũng xin giới thiệu cho mọi người nếu ai chưa từng đọc cuốn “Đắc Nhân Tâm”,mọi người có thể tìm đọc cuốn sách về tâm lý này giúp mình được lòng những người xung quanh thực sự cũng rất hữu ích!
Cuối cùng xin chúc mọi người luôn luôn có được niềm vui trong cuộc sống!
Cảm ơn em đã chia sẻ.
mình đã hiểu.
bây giờ thì mình đã hiểu.
cam on ban nhjeu lam
cam on ban nhjeu lam
Chào anh Khoa. nếu bố em xem thường em thì em nên đối xử thế nào, cũng không quan tâm đến phải không ạ. Cảm giác của em cũng giống như anh.
Thay vì nghĩ rằng bố xem thường em, em có thể xem đây là một thử thách cho mình và lựa chọn ngoan ngoãn hơn, đạt kết quả cao hơn trong học tập cũng như cuộc sống. Anh tin rằng không có bố mẹ nào xem thường con mình, chỉ là mỗi người sẽ có cách quan tâm và yêu thương con cái khác nhau.
CÁM ƠN BẠN TRẦN ĐĂNG KHOA!!
cảm ơn anh khoa
trước đây em thường cực có thái độ với những người tỏ ra xem thường em
nhưng bây giờ sau khi đọc xong và nghĩ lại , thì ra những lời nói hay hành đông của họ chính là động lực cho mình
bây giờ thì em chỉ sợ không còn được nghe thấy những điều như vậy thôi
vì khi đó dễ sinh ra chủ quan và lười biếng mà
hii
những chia se chân thành của anh khiến em đọc mà có cảm giác như chính bản thân mình đang lên tiếng vậy.em rât ngưỡng mộ anh,những việc anh làm đc, những điều đó đối với 1 người luôn thất bại như em nó là phi thường anh ạ!em luôn sông trong mặc cảm vì mình ko lam đc j,nhìn mọi người mà em chỉ thấy họ đang nhìn em với 1 ánh mắt coi thường… haizz…em đã rất ao ước đc tham gia khóa học TÔI TÀI GIỎI của TGM nhưng…ko thể…hì…em tự cố gắng nhưng sao thấy hoài công quá anh ạ!! đọc những câu chuyện tùy bút của anh em thấy mình như đc tiếp thêm sức mạnh vậy… em phải đứng dậy thôi…cảm ơn anh rất nhiều…chúc anh thành công hơn nữa!^^
Em cám ơn bài viết của anh nhiều lắm ạ!!!
Thực ra gần nửa tháng nay em đã sống trong một tâm trạng rất buồn bã và mệt mỏi. Những việc em đã làm và đang làm luôn bị đặt trong sự phán xét và nghi kị của những người thân( và đau buồn hơn là của những người em yêu thương, tin tưởng và cần chỗ dựa tinh thần nhất trong lúc này). Đành rằng công việc em đang làm là còn về lâu về dài, và kết quả trước mắt vẫn không nói lên được điều gì khi còn cả một chặng đường dài phía trước. Em biết khi đã quyết tâm thì ko nên bị ảnh hưởng quá nhiều bởi những ý kiến khách quan bên ngoài, chỉ cần có hoài bão và ước mơ và dám làm nữa thì nhất định sẽ thành công. Nhưng anh biết không? Mỗi khi em nói lên suy nghĩ của mình, em bộc bạch những ước mơ những dự định thì sẽ bị nói mỉa mai những lời rất mất hứngn và dù có là tinh thần thép đi nữa thì cũng phải có chút khó chịu:” Cứ mơ nhỏ thôi không lại ngã đau đấy, viển vông” Hay” Nói thì như bà thánh tướng, cứ như làm ông nọ bà kia là dễ lắm ấy” vv.
Từ đó em gần như đóng cửa lòng mình, em bị thất vọng đến nỗi mất hứng nói chuyện trước họ, thay vào sự vui vẻ thường ngày là một em rất khác: ít nói và mất một phần tươi tắn…Em đáng ngộp thở…vùng vẫy + một chút nản nữa…
Nhưng….Khi đọc bài viết của anh đầu óc của em đã thông thoáng hơn rất nhiều, đó là những lời khuyên vô cùng quý báu với tất cả mọi người và đặc biệt với em trong hoàn cảnh này….Em biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo rồi anh ạ…và…chắc chắn em sẽ…CẢM ƠN HỌ…nghìn lần^^
Hihihi!!! ^.^
Một lần nữa CẢM ƠN ANH!!! :X:X:X:X:
Em cảm ơn anh vì đã thừa hưởng từ anh một lượng thông tin vô cùng quí. Những nghệ thuật sống mà anh chia sẻ sẽ là điểm tựa cho em trong cuộc sống, và quan trọng nhất khi mình gặp thất bại.
Cảm ơn bài viết của anh!
Lâu nay em biết nên lựa chọn cảm ơn những người xem thường mình, nhưng em không hiểu vì sao? Điều đó khiến em khó có thể thực hiện lựa chọn đó, nếu có cũng là lời nói gượng, nhưng nhờ tất cả các lí do trên em biết mình có thể nói lời cảm ơn họ thật lòng và một cách thoải mái nhất
Chào anh Khoa ,
Thật sự rất cám ơn bài viết của anh. khi đọc bài viết trên thực sự em thấy có cả mình trong đó.đúng là có những khi em cảm thấy thật sự GHÉT những người chà đạp lên ước mơ của mình,cười khinh bỉ thậm chí bằng cách này cách khác dám làm và hy sinh mọi thứ của họ chỉ để thấy em thất vọng và bỏ cuộc hay đơn giản là “ĐƯỢC” nhiều người khác đứng về phía họ hơn, thay vì chọn cách sống Đẹp như một số người khác. Vâng, đúng là có những lúc trong cuộc sống chúng ta nên cảm ơn những người này vì trong vô thức họ đang giúp chúng ta nhận ra nhiều điều tốt đẹp trên cả điều tốt đẹp nhất…
NHỮNG ĐIỆU CƯỜI
Vẫn một niềm tin chưa bao giờ tắt
Tự ái ơi! ngươi đâu rồi?
Vẫn khát khao chưa bao giờ tàn lụi;
Nhếch miệng cười, đời ĐẠP ta đau
Đợi đấy nhé người hùng ta thức dậy!
Chói xuyên trời! xoá đêm nâu,
Đợi chốc nhé người hùng đang thức dậy!!
Rung chuyển chấn động cả địa cầu!!!
“Viết trong dòng cảm xúc ngập tràn khi biết mình còn thật nhiều May Mắn hơn những người khác không biết mình đang may mắn hơn nhều người khác nữa” HANH PHÚC ĐỂ THÀNH CÔNG.
Rất cảm ơn bài viết “Lựa chọn cảm ơn cả những người khinh thường bạn” của anh Khoa. Em sẽ ghi nhớ để sống lạc quan hơn trong cuộc sống! Chúc anh ngày càng gặt hái được nhiều thành công!
Cảm ơn anh Khoa nhe ! bai viết của anh lam em suy nghĩ tích cục hơn so với trước đây. Em thường hay ghét
nhưng ngươi hay phê binh, xem thường người khác nhưng bây giờ có lẽ nên cảm ơn họ là cách tốt nhất.
Tuyệt vời
tâm lý lo lắng, buồn phiền khi bị chỉ trích từ người khác là một hiện tượng cực kì phổ biến,mình cũng đã từng mắc phải. Những lý luận của Khoa thật hữu ích cho nhiều người, giúp cho mọi người nhìn thấu những trở ngại trên con đường đi đến thành công , từ đó biết cách chuyển hóa cảm xúc,có thêm nghị lực, sức mạnh để đến đích cuộc đời. để cảm ơn những chia sẻ của bạn ,mình hứa nhất định sẽ thành công.Cám ơn.
Em chào anh ạ! Em xin cảm ơn sự chia sẻ của anh ạ. Nhờ có bài viết của anh thì em có thể một phần nào đó thay đổi cách nghĩ của mình. Trước đây, nếu như những người khác khinh thường hay nói xấu em thì em thường không thích họ lắm đôi khi là em ghét họ. Nhưng bản thân em thì cũng một phần suy nghĩ rằng em phải vượt họ. Và thế là em cố gắng thay đổi. Nhưng rồi khi vượt họ thì em lại cảm thấy tự mãn với chính bản thân mình. Để rồi sau đó em lại thua chính họ. Nhưng có thể qua bài viết của anh mà em vừa mới đọc thì có lẽ em sẽ suy nghĩ khác đi. Một cái gì đó khá mới mẻ đối với em vi trước đây, em có một nguời bạn khá thích những chia sẻ của anh và bạn ấy luôn cố gắng để đạt được nhưng không hiểu vì sao mà kết quả ấy không được tốt lắm. Em đã từng suy nghĩ rằng đôi khi những bài viết ấy chẳng có kq cao lắm. Còn giờ thì em nghĩ răng đó có thể là sự cố gắng của bạn ấy còn chậm trễ, bạn ấy đặt ra mục tiêu nhưng lại chậm trễ để thực hiện nó. Em sẽ thay đổi để có thể em cảm ơn những người đã khinh thường em. Em sẽ cố gắng để đạt điều đó. Cảm ơn anh nhiều và chúc anh sức khỏe tốt nhất!
anh Khoa ah. e thật sự cảm ơn anh về bài viết.e cũng đọc rất nhiều sách về kĩ năng sống.e cũng hiểu rất rõ nhiều điều anh nói. e học ở xa nhà, cũng đã gần 2 năm rồi, tích lũy nhều kinh nghiệm sống nhưng e vẫn không thể tiến bộ trong kĩ năng sống được. trong lớp e cạnh tranh rất cao vì là lớp chuyên mà, chỉ có những đứa học thật giỏi mới được xem trọng thôi, có nhiều lúc e thấy mình kém cõi dù có cố gắng học cũng không thể giỏi như mấy nó được. e ngồi gần 1 đứa bạn trong lớp, nó cũng rất thông minh, tổng phẩy cao nhất lớp. ngồi chung nhưng 2 e không thân mấy vì nhiều lúc nó xem thường e lắm.e tức lắm.học dỡ mà ko có kĩ năng giao tiếp nên e ko có nhiều bạn, nhiều lúc e cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng thương nói chi là mấy nó xem thường e. khi nó nói với e ” tui thấy bà thật đáng thương, ko có bạn”.dù tức nhưng những điều nó nói cũng đúng. nhiều lúc bình thường e quyết tâm nhất định phải thành công hơn mấy nó. để sau này phải hãnh diện đứng trước mặt mấy nó. nói thì nói vậy nhưng e bik hình như trong thâm tâm e vẫn cho mình kém cõi hơn mấy nó. thật hèn kém phải không anh? e cũng bik rõ phải phấn đấu vì mục tiêu của mình, ko nên quan tâm tới thái độ của mấy nó như thế nào? nhưng e vẫn ko thể điều khiển được mình? anh Khoa có thể nói cho e bik làm sao chỉ tập trung vào mục tiêu của mình mà không quan tâm tới mấy nó được không? năm sau là thi đại học rồi.e quyết tam phải đậu Ngoại thương, phải đậu và thành công cho mấy nó thấy!e thật sự rất mong anh có thể chia sẽ cho e bik e phải làm gì?
Anh nghĩ rằng 2 bài viết này sẽ hữu ích cho em:
http://www.tgm.vn/lam-the-nao-de-dat-diem-toi-da/
http://www.tgm.vn/lua-chon-cam-on-ca-nhung-nguoi-xem-thuong-ban/
Vâng, muốn được người khác tôn trọng thì trước tiên phải tôn trọng mọi người. Em nghĩ quan trọng là mọi có lòng vị tha, không vì cái tôi của mình mà áp đặt những suy nghĩ của mình cho người khác.
cám ơn anh! giờ thì e bik mình phải làm gì rồi? Chỉ có đối diện, nhìn thẳng vào khó khăn mới vượt qua nó thôi! Và chỉ có bản thân mình mới có thể làm được điều đó vì là khó khăn do mình tạo ra mà! Sống và hoàn thiện mình chứ không nhìn vào thái độ của người khác đối với mình mà sống. Chính điều đó lại càng phải phấn đấu hơn nữa!
Những gì anh ĐĂNG KHOA nói có vẻ giống suy nghĩ từ trước giờ của mình, mặc dầu mình chưa đọc những điều này của anh!
thank anh khoa.wed của anh là web tích cực nhất trong tất cả các web mà em từng truy cập.:))
Anh àk !Anh nói quả ko sai cần cảm ơn những người đã khiêu khích ,đã khơi dậy niềm tin một sự nỗ lực ko ngừng!Nhưng anh àk đôi lúc khi em bị như z em rất bùn ,ko bit điều chỉh cảm xúc mình ra seo>Cảm thấy mình thật ngu ngốc!
Rat mong dc lam wen voi a!
Cám ơn bài viết của anh Khoa nhiều lắm, em cũng có cùng suy nghĩ với anh. Thật sự nghe những lời xem thường mình thì đau lòng nhưng chúng ta có thể biến nó thành động lực rất to lớn để quyết tâm phấn đấu đến thành công.
Anh Khoa ơi, khi em làm trắc nghiệm tính cách, trong em có 2 con người: một con người mà em hay hành động hằng ngày và một con người mà tấm lòng bên trong em muốn hướng đến. Em muốn hướng đến và phấn đấu làm nhà điều hành nhưng trắc nghiệm đúng với hành động thực tế thì là một nghệ sĩ. Như vậy thì em thích hợp với lĩnh vực gì hả anh. Nếu em cố gắng rèn luyện thì có thể trở thành nhà điều hành được không? Hay nghệ sĩ là bản chất và tiềm năng của em?
Em được biết 1 điều như thế này: giữa 1 con người có tài năng thiên bẩm và cố gắng và một người không có tài năng và cố gắng thì dù người không có tài năng có nỗ lực cả cuộc đời của mình đi nữa thì cũng không thể nào bằng được người có tài năng và nỗ lực. Cách tốt nhất là hãy khám phá tiềm năng, tài năng thiên bẩm của bản thân và đi theo điều đó thì có thể phát triển bản thân một cách tốt nhất.
Anh có thể cho em lời khuyên được không ạ?
Nếu em muốn tìm hiểu những tiềm năng của mình, em có thể tham khảo cuốn Những Bước Đơn Giản Đến Ước Mơ do TGM xuất bản. Trong đó có hẳn 1 chương nói về phương pháp tìm kiếm và tạo dựng niềm đam mê. Anh nghĩ rằng cuốn sách với hướng dẫn cụ thể chi tiết sẽ hữu ích cho em hơn vài lời giải thích ngắn gọn ở đây vì em cần thời gian để nghiên cứu. Em có thể tham khảo sách ở đây nhé: http://www.sach.tgm.vn
Chúc em thành công!
Trần Đăng Khoa thân mến!
Tôi đồng tình những ý kiến trân của bạn qua bài viết ‘Lựa chọn lời cảm ơn những người xem thường bạn”
Khi con trẻ tôi vẫn hay có cảm giác khó chịu trước những hành vi của người khác tỏ thái độ xem thường mình, nhưng bây giờ tôi đã thông suy nghĩ ấy, tập vô tư trước những thái độ ấy kể cả những người có thể gọi là đố kỵ mình. Tất nhiên không phải đơn giản để làm được điều đó, tôi đã phải đấu tranh với chính mình trong khoản thời gian dài, vừa đấu tranh với bản thân, vừa phải đấu tranh với các thành viên xung quanh để bảo vệ sự thay đổi ấy.
Phản ứng tự nhiên theo đa số thì khi đối phương không thích mình, thì mình không thích lại hoặc xem thường họ, nhưng nếu như vậy thì mối quan hệ ấy sẽ có kết quả xấu mãi, đúng không ạ! Vì thế tôi đã nghiệm ra một điều “Tình yêu thương có thể biến kẻ thù thành bạn”; “Tình yêu thương không hề hư mất bao giờ”, thế tại sao ta không yêu thương họ, biến kẻ thù thành bạn, ta có thêm người bạn mới. Yêu thương người khác để được yêu thương, để được hạnh phúc, cho cũng không hề mất, nhận bao nhiêu cũng không hề hư, không tội gì mà ta chẳng cho và nhận. Tình yêu thương kỳ diệu đến thế đó phải không bạn!
Còn lời cảm ơn thì thật ra đối với mình nó có ý nghĩa to lớn lắm. Lời cảm ơn hóa giải được nhiều thứ trong cuộc sống, nếu đúng lúc nó sẽ xoa dịu bao hờn dỗi, nóng giận… Tuy nhiên trong cuộc sống không phải ai cũng dễ dàng hay thởi mái mở lời xin lỗi người khác khi lỡ làm điều gì đó làm người khác bị tổn thương hoặc giúp mình khi cần trợ giúp.
Dạ, em cám ơn anh Khoa nhiều ạ. Em sẽ nghiên cứu sách anh đã giới thiệu. Chúc anh Khoa thành công, hạnh phúc trong cuộc sống và truyền cảm hứng thật nhiều cho giới trẻ Việt Nam sống đúng đắn, đam mê, nhiệt huyết, mãn nguyện và bình an.
Hi vọng sẽ được giao lưu với anh nhiều hơn.
Cảm ơn Trần Đang Khoa, đọc bài viết này của bạn cùng với bài tôi là người Việt Nam, tôi càng thêm tự tin vào những việc mình đã cho là đúng và tự hứa rằng mình mình sẽ luôn cố gắng để góp một cánh én nhỏ cho mùa xuân đất nước.
Cái mình đang tìm 5 năm nay là đây. Cảm ơn.
Cảm ơn anh rất nhiều. Em đã xem buổi diễn thuyết của anh. RẤT TUYỆT. Em nhất định sẽ hạnh phúc để thành công, ước gì em có thể học khóa học của anh.
Em chỉ biết rằng mỗi ngày tự dành ra 10 phút để xem lại những việc mình đã làm.
e cung thay nhu vay la tot. chinh vi ho ko ton trong mh ho xem thuong mh ma mh co the co them dong lu hoac co them trong dau mh nhung li do de co gang dat dc nhung j mh dat ra nhung muc tieu trong cuoc song cua mh nua
cam on a vi nhung chia se nay
sau khi tham gia khoa hoc TOI TAI GIOI em da that su nhan ra rang cuoc song chung ta that y nghia , em dang rat rat hanh phuc va se co gang thanh cong trong hoc tap va su nghiep
cac ban , anh chi nao muon chia se khinh nghiem hoc tap va sowload nhung game giai tri vui thi vao dien dan http://giaitrihoctap.forumvi.com/
em cảm ơn vì bài viết hay của anh . đọc xong bài này em cảm thấy mặc kệ người xung quanh nghĩ gì về ước mơ của mình như sao thì kệ họ . miễn là em không từ bỏ ước mơ của mình và em luôn cố gắng nỗ lực hằng ngày, hằng giờ là được
Cảm ơn bài chia sẻ sâu sắc của anh.
Ngọn lửa đó sẽ không bao giờ tắt, nó luôn âm ỉ cháy trong mỗi chúng ta, hãy đánh thức nó mỗi ngày và dù kết quả ta đạt được chưa như mong muốn ta sẽ tự nói với mình “chỉ cần ta cố thêm một lần nữa cùng với việc thay đổi chiến lược, TA SẼ LÀM ĐƯỢC”- FIGHTING !!!
Cảm ơn anh Khoa và các Coach rất nhiều !!!
em cám ơn anh rất nhiều về bài viết này; em đã từng trải qua một thời gian sống trong môi trường nhiều người xem thường mình, lúc đó em rất căm ghét họ, nhưng nhờ có bài viết này của anh và khóa học, em đã lựa chon tha thứ, và cám ơn họ; đúng vậy, nhờ họ mà em nhận ra ai là những người quý trọng, yêu thương em thật sự. Một lần nữa, em cám ơn anh Khoa nhiều lắm
Never explain yourself to anyone. Because the person who likes you doesnt need it, and the person who dislikes you wont believe it…
Anh Khoa!Hôm trước đi học, em có bị mấy bạn cùng bàn trêu chọc, có ý xem thường nhưng vẫn kệ và vui vẻ học tiếp.Thế là về sau càng ngày họ càng chọc phá nhiều hơn, vậy thì em phải làm gì bây giờ hả anh?
Anh nghĩ là em nên nói thẳng với họ rằng em không thích những hành động họ đang làm. Nếu họ không ngừng thì em có thể nói chuyện với cô giáo để nhờ cô giúp chuyển chỗ cho em hay bằng một cách nào đó khác nhé!
Cảm ơn những bài viết hữu ích của anh!
Em đã share để bạn bè và người thân cùng đọc và suy ngẫm!
Chúc anh sức khỏe và hạnh phúc để luôn có những bài viết hay và chia sẻ cùng mọi người!
Cảm ơn Hà 🙂
“không ai có thể xem thường mình trừ khi mình “cho phép” họ làm điều đó.” cảm ơn anh!
Cuộc đời có bao giờ là công bằng không?bạn bè khinh thường,xa lánh……tôi phải làm sao???
Mình thấy bài viết này khá hay! Nên cho mấy ng hay xem thường ng khác. Chắc sẽ zui lắm nhỉ :v