Kể từ khi được gặp và học hỏi từ bác Võ Tá Hân, tôi phát hiện ra mình bắt đầu trăn trở rất nhiều về đất nước và dân tộc mình. Những ngày tháng trăn trở ấy cùng với gần 10 năm sống ở Singapore khiến tôi không tránh khỏi việc so sánh giữa hai đất nước.
Hãy xem một đất nước chỉ có vỏn vẹn hơn 4 triệu dân, với diện tích 697 km² (chỉ bằng khoảng 1/3 diện tích TP. Hồ Chí Minh), thiếu thốn tài nguyên môi trường trầm trọng, thiếu cả nước ngọt, và cũng chỉ mới được độc lập từ năm 1965, nhưng giờ đây Singapore đã trở thành một con hổ châu Á.
- Singapore là nước có mật độ triệu phú dày đặc nhất thế giới. 8,5% các gia đình ở Singapore có ít nhất 1 triệu đô la tiền mặt (hoặc chứng khoán) nhưng không bao gồm bất động sản và các tài sản khác. Trong khi đó, nước đứng thứ 2 thế giới về mật độ triệu phú là Thụy Sĩ thì thua xa Singapore về tỉ lệ (chỉ có 6,6% mà thôi). (Theo Business Times Singapore)
- Singapore có tốc độ vươn lên thành triệu phú cao nhất thế giới. Ngay cả trong giai đoạn kinh tế toàn thế giới bị khủng hoảng 2008 – 2009, thì số lượng triệu phú của Singapore vẫn tăng 32,7% trong vòng 1 năm. (Theo Merrill Lynch Wealth Management)
- Singapore đã trở thành nước giàu thứ 3 trên thế giới nếu tính theo thu nhập bình quân đầu người – vào khoảng 56.500 USD mỗi năm (vươn lên từ một trong những nước nghèo nhất thế giới chỉ sau 50 năm).
- Singapore có một chính phủ được đánh giá là trong sạch, hiệu quả và minh bạch nhất thế giới, với tỉ lệ tham nhũng thuộc hàng thấp nhất thế giới.
- Singapore là nước hiếm hoi trên thế giới có hệ thống nhà xã hội do chính phủ phát triển đạt tiêu chuẩn cao với giá ưu đãi cho người dân. Cho nên, 90% dân số Singapore sở hữu và an cư trong những căn hộ như thế. Bản thân tôi cũng sở hữu một căn hộ ở Singapore và hoàn toàn hài lòng với căn hộ của mình.
- Singapore có một xã hội khá an toàn. Trong đa số trường hợp, nếu người thân của bạn về khuya, bạn không phải lo lắng. Chính vì thế mà các hoạt động vui chơi, giải trí, hay học tập, làm việc đều có thể kéo dài đến tận khuya.
- Singapore tập hợp nhiều dân tộc, cho nên đời sống văn hóa và nhất là ẩm thực khá phong phú. Bạn có thể tìm thấy rất nhiều món ăn ngon ở Singapore mang bản sắc của rất nhiều nước khác nhau trên thế giới.
- Singapore là một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng với nhiều khu vui chơi giải trí, trung tâm mua sắm,… Cho nên, bạn sẽ không bao giờ phải lo không có chỗ để chơi.
- Singapore có một môi trường xanh và sạch, tốt cho sức khỏe và cả sắc đẹp (ở đây là so sánh với các đô thị khác).
- Singapore có nhiều cơ hội việc làm hấp dẫn cho những ai biết đầu tư vào cả kỹ năng chuyên môn lẫn kỹ năng tư duy.
- Singapore có một mạng lưới giao thông công cộng hiệu quả và rẻ tiền nếu bạn muốn tiết kiệm. Còn nếu điều kiện tài chính của bạn đủ tốt để trang bị cho mình một chiếc ô tô, bạn sẽ được tận hưởng một trong những hệ thống đường xá thông thoáng và có trật tự nhất thế giới.
- Singapore có hệ thống chăm sóc sức khỏe hàng đầu với hàng loạt bệnh viện công nhưng chất lượng phục vụ chuyên nghiệp, và dĩ nhiên là cả những bệnh viện tư được xem là hiện đại nhất thế giới.
- Singapore có một nền giáo dục tiên tiến dành cho những bạn trẻ, và một hệ thống các công ty đào tạo kỹ năng chuyên môn, kỹ năng mềm và kỹ năng sống chất lượng dành cho những người đã đi làm.
Danh sách còn có thể kéo dài hơn nữa, nhưng điều quan trọng nhất tôi muốn nói đó là: Việt Nam có thể chưa làm được những điều tôi liệt kê ở trên, nhưng đấy mới chính là lý do mà tôi muốn quay về với Tổ quốc mình sau 10 năm đi xa. Dẫu biết rằng “một cánh én không làm nên mùa xuân”, nhưng ít ra tôi thấy mình thay vì chỉ biết ngồi than hay chê nước mình nghèo, nước mình kém thế này thế kia, thì tôi thật sự bắt tay vào hành động để làm một điều gì đó cho đất nước.
Ừ thì Việt Nam chưa có nhiều điều mà Singapore có, nhưng chúng ta có cả một đất nước tươi đẹp và 4.000 năm văn hiến để tự hào như nhà thơ Nguyễn Đình Thi từng viết:
Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta
Những cánh đồng thơm ngát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa
Nước chúng ta
Nước những người chưa bao giờ khuất
Đêm đêm rì rầm trong tiếng đất
Những buổi ngày xưa vọng nói về!
Nhiều lúc ngẫm nghĩ, tôi giật mình nhận ra rằng, ở Singapore, tôi có điều kiện sống tốt hơn nhiều, nhưng có một điều mà ở Singapore không thể và không bao giờ có được – đó là cái cảm giác quê hương.
Quê hương không chỉ là nơi chúng ta sinh ra và lớn lên, mà quê hương còn là gia đình, bạn bè, thầy cô và những kí ức – kỉ niệm. Chỉ khi đi xa, con người ta mới hiểu và thấm thía hai câu thơ của nhà thơ Chế Lan Viên:
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở.
Khi ta đi Đất bỗng hóa tâm hồn.
Cái tâm hồn ấy của Đất mang dáng dấp tâm hồn của những người đã, đang và sẽ mãi yêu thương chúng ta trên mảnh đất quê hương này. Đó là lý do tại sao Đất Nước trong tôi rất gần gũi, thân thương và rất sống chứ không chỉ là một khái niệm trừu tượng xa vời. Và đó là lý do tại sao tôi yêu đất nước này đến thế.
SỐNG VÀ KHÁT VỌNG
Một quyển sách về kỹ năng tư duy thành công, nhưng hoàn toàn khác những quyển sách kỹ năng bạn đã từng đọc từ trước đến giờ, bởi nó là câu chuyện về cuộc đời của doanh nhân – diễn giả Trần Đăng Khoa. Bao gồm nhiều câu chuyện nhỏ đan xen, quyển sách là tập hợp nhiều bài học cuộc sống được tác giả Trần Đăng Khoa đúc kết lại qua những trải nghiệm của anh. Đọc quyển sách này, sẽ có lúc bạn muốn dừng lại để suy ngẫm về cuộc đời mình, sẽ có lúc bạn bất chợt nhận ra một điều gì đó mình cần phải làm khác hơn, cũng có khi chỉ đơn giản là bạn cảm thấy ngạc nhiên, thú vị khi có thêm một số kiến thức mới lạ.
Cảm ơn anh Khoa vì đã về Việt Nam xây dựng nên công ty TGM với những khóa học về kĩ năng sống,những cuốn sách chất lượng mà qua đó có thể thay đổi cuộc đời của rất nhiều nhiều người.Tự hào là cử nhân của khóa học Tôi Tài Giỏi em xin trích lời bài hát”Mỗi ngày tôi chọn 1 niềm vui” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn để thể hiện sự “giác ngộ” của em sau khi học xong khóa học của anh:)
“Mỗi ngày tôi chọn một lần thôi
Chọn tiếng ru con nhẹ bước vào đời
Tôi chọn nắng đầy, chọn cơn mưa tới
Để lúa reo mừng tựa vẫy tay
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
Nhìn rõ quê hương, ngồi nghĩ lại mình
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì đất nước cần một trái tim!”
Cảm ơn anh Khoa nhiều vì bài viết này.
Em rất thích những câu văn sau của Ilia Erenbua
“Lòng yêu nước ban đầu là yêu những vật tầm thường nhất: yêu cái cây trồng ở trước nhà, yêu cái phố nhỏ đổ ra bờ sông, yêu vị thơm chua mát của trái lê mùa thu hay mùa cỏ thảo nguyên có hơi rượu mạnh. Chiến tranh khiến cho mỗi công dân Xô Viết nhận ra vẻ thanh tú của chốn quê hương. ”
Làm việc tốt mỗi ngày như một lời tri ân với tổ quốc thân yêu!
Chào anh Khoa
Quả thực Việt Nam chưa đầu tư giáo dục bằng Singapore, hệ thống giáo dục lỏng lẻo rất nhiều chưa kể môi trường xấu tác động không ít. Còn về thị trường Vn ta bị chi phối quá nhiều bởi nước ngoài (dày dạn kinh nghiệm). Nhưng với ước vọng đem kiến thức về Việt Nam thay đổi thực trạng hiện nay, em tin anh sẽ thực hiện mục tiêu trước năm 2020, và tương lai em cũng hy vọng các khoá học Tôi Tài Giỏi được các nhà tài trợ giúp đến với các bạn khó khăn hơn.
Tôi rất thích bài viết của Anh Khoa. Tôi cũng là một người Việt Nam như bao người khác. Tôi yêu tổ quốc của tôi và tôi yêu tất cả những gì còn hiển hiện bên tôi ( trừ những thứ tôi không thể yêu được). Cho dù tổ quốc còn nghèo, còn những điều bất cập nhưng tôi tin vào sự phát triển đi lên của đất nước. chúc tất cả mọi người cùng thành công và chung tay cho sự phát triển của Việt Nam.
Chào Anh Khoa,
Tôi thuộc dạng “già” khi được tiếp xúc với các quyển sách của anh. Sách rất hay.
Muốn tham gia các khóa học của anh, nhưng hình như anh không có khóa nào cho những “ông” trên 40 thì phải. Hy vọng anh cũng có thể mở các khóa cho những người trên 40 để chúng tôi cũng có thể “thay đổi” như những gì anh chia sẽ.
Lê Văn Duyệt
Chào anh. Thật ra những người có tuổi nhưng trai tim vẫn trẻ trung đều có thể tham gia các khóa học của TGM được, và đã có rất nhiều người làm thế. Anh có thể tham khảo khóa học Sống & Khát Vọng. Cảm ơn anh.
quả thật singapore có nhiều thứ đáng để học hỏi . cám ơn anh về bài viết !
Đọc danh sách những thành tựu của nước bạn mà Khoa đã liệt kê, mình thấy phục cha con cựu thủ tướng Lý Quang Diệu thật! Những thuyết sách mà ông đưa ra sau khi dành độc lập rất tiên tiến và khoa học. Hy vọng rằng với những người con Việt Nam đã được đào tạo từ nước bạn trở về như Trần Đăng Khoa, sẽ giúp tầm nhìn và các kỹ năng mềm của mọi người được nâng tầm lên! “Hãy vì người VN nhiều hơn nữa Khoa nhé!”
Kính anh Trần Đăng Khoa !
Cảm ơn anh nhiều về những việc anh đã làm! Tôi nhiều lần nghĩ đến anh , cứ hình dung những câu những chữ mà anh viết ra , những cuốn sách mà anh làm dịch giả , những thông tin trí tuệ ấy, đã ngấm vào từng tế bào trong trái tim ,khối óc của một chàng trai mà tôi chỉ nhìn thấy trong ảnh. Tôi rất thích đọc sách , hai cuốn sách mà anh gửi tặng thật sự làm tôi thấy thích thú , đọc thật chậm , nhớ ngày trước đọc cuốn đắc nhân tâm có lẽ về cảm hứng thì nhiều nhưng tâm đắc chẳng được là bao , còn ở hai cuốn này tôi tìm thấy được nhiều, không chỉ kiến thức mà còn cả những ví dụ nhẹ nhàng mà sâu sắc. Anh thật đáng trân trọng , trong khi một đất nước dài như một con giun đang quằn quại , Các cấp lãnh đạo hiện nay là một lũ quan lại chỉ lo sao cho lắm của nhiều tiền, ngu dốt , có những người có 5 bằng đại học (Hệ tại chức) mà cái tại chức ở VN thì (?!)Nên ăn chơi sa đoạ. Làm nghèo , làm hèn đất nướclà đương nhiên. doanh nghiệp chỉ thấy bán buôn làm ăn nhỏ lẻ , lừa đảo. Có ai nghĩ đến đồng loại, đến nhân quần. Còn nhìn vào đất nước chỉ thấy những truyền thuyết mang nặng tính dị đoan , làm méo mó và xuyên tạc lịch sử . Một dân tộc luôn phải đương đầu với ngoại xâm mà không phải là một dân tộc thượng võ , không có một chính đạo . Thưa anh có rất nhiều điều đáng nói mà tất cả những điều này anh đã hiểu , tôi chỉ chia xẻ chút đồng cảm , và cũng muốn nói với anh , nói với một hình tượng đáng kính ! rằng những điều anh trăn trở , những việc anh đã làm và sẽ làm cho bè bạn và rộng ra là cho đồng bào mình . anh sẽ có thật nhiều tấm lòng kính trọng . Thưa anh ! sau này có nhiều thời gian, tôi sẽ vào web của anh và có thể viết comment thường xuyên hơn. Cái cách nhìn nhận và cách viết của anh tôi thấy đủ , vưa và thế là rất hay ! Cảm ơn anh !
Anh Khoa mến,
một hoài bão tốt đẹp rất đáng trân trọng. Yêu con người VN chính là yêu đất nước. Giúp con người VN vươn lên là giúp đất nước vươn lên. Con người là nhân tố quyết định. Anh đã chọn đúng khi lập TGM và diễn đàn này. Chúc anh thành công.
Trân trọng,
Chu Ky
Bài viết rất súc tích và sâu sắc. Nhìn bức tranh toàn cảnh với gam màu sáng của người mà ngậm ngùi cho gia cảnh mình. Mình quan tâm nhiều đến ngành Giáo dục, bởi mình công tác ở đó. Hy vọng sẽ có nhiều khởi sắc, đột phá đúng hướng; mình có niềm tin, bởi VN còn có những người tài giỏi và có tâm huyết như Khoa.
Chúc tiếp tục thành công Khoa nhé!
Cám ơn anh. Tôi hy vọng nếu có một chính sách trọng dụng người tài. có môi trường cgo người tài thể hiện tài năng của mình thì Việt Nam sẽ tiến nhanh hơn Singapore
Bài viết súc tích và sâu sắc. Ngắm bức tranh toàn cảnh với gam màu sáng mà chợt thấy mình có nhiều ước muốn cho quê hương mình quá! Mình rất quan tâm đến ngành Giáo dục, vì mình đang công tác ở đó. Hy vọng sẽ có những khởi sắc và đột phá đúng hướng; mình có niềm tin, bởi VN vẫn còn có những trí thức trẻ, tài giỏi và tâm huyết như Khoa.
Chúc bạn nhiều sức khỏe và tiếp tục thành công nhé!
Qua cách nói của anh Khoa thì em thấy Singapore thật là một nơi lý tưởng để sống và học tập, em thât ước sao một ngày nào đó minh sẽ đặt chân dc đến đó để học thêm chuyên ngành mạng máy tính mà em thích.em fai công nhận 1 điều là Singapore phát triển hơn chúng ta nhiều lần, so với vn chúng ta thì chúng ta quá lạc hậu vể giáo dục và ý thức người dân kém, bộ máy chính quyền thi nhiều cấp quan liêu bảo thủ, nếu ai có hỏi em co mặng mà với đảng hay thích vào đảng ko thi câu trả lời của sinh viên bọn em có lẽ là ko, chẳng hạn trong quốc hội chả thấy thành viên nào là lớp trẻ cả, đến khi nào đất nước chúng ta có một OBAMA hay thủ tướng trẻ như Thái Lan thì đât nước mới có thể thây đổi dc! chắt phải đến hàng mấy chục năm nữa lận anh nhỉ? và em hi vong rằng đất nước ta sẽ có nhiều người như giáo sư Ngô Bảo Châu,anh Khoa, chị Vi , hay nhiều ông có tài chẳng hạn như Lý Quan Diệu vậy!! để góp phần cải cách giáo dục , đời sống(đặc biệt là quan tâm đến dân lao động nghèo hơn trong thời kì bão giá này),và các ngài quan trên bớt tham nhũng, quan liêu, bảo thủ thay vi cũng có địa vi các ngài nên quan tâm đên cải cách nhiều hơn nữa ,làm sao cho hệ thống pháp luât dc nghiêm minh hơn và tinh thần tư giác chấp hành luật pháp cũng nhu ý thức của người dân cao hơn( như con nhât bản chẳng hạn, họ thật đáng để chúng ta khâm phục và noi theo)!! hi vọng trong tương lai không xa đất nước vn chúng ta sẽ có những thay đổi và phát triền hơn nữa để sánh vai với các cường quốc năm châu như Hồ Chủ Tịch đã nói..^^
Từ trước đến giờ em rất ngưỡng mộ anh Khoa, nhưng bây giờ có lẽ em cảm thấy kính trọng anh nữa.
Ít ai giống anh, khi mà họ có một công việc ổn định, một mức lương cao ở một đất nước tươi đẹp họ sẽ không về nước. Nhưng anh lại khác anh đã về VN để góp sức xây dựng cho đất nước thêm giàu đẹp. Em hy vọng anh sẽ thành công với mục tiêu này, và nếu anh cần giúp đỡ cứ liên hệ em nhé! Tuy em còn là học sinh nhưng em tin mình có thể làm được nhiều việc có ích cho đất nước và xã hội.
Một điều nữa chia sẻ cùng Bạn, đất nước Singapo đã đầu tư ra nước ngoài bằng chất xám, thông qua hệ thống giáo dục tại các trường quốc tế như Kinderworld! Làm thầy thiên hạ!
Hi Mr Khoa, nhìn bạn đúng là một doanh nhân thành đạt. Những bài viết của bạn rất hay.
Bài viết này nội dung chưa nói lên nhiều so với tiêu đề.
Tôi rất cảm ơn anh, những thông tin về đất nước Sinhgapore thực sự làm tôi thích thú từ lâu qua lời kể của những người đi du lịch. Những con số anh nêu trên làm tôi ấn tượng hơn với Sinhgapore. Chúc anh một ngày mới tốt lành.
(À lưu ý với anh một tý nhé tôi là nam (anh gọi tôi là chị). Không sao, nhiều người vẫn nhầm tôi như thế)
Điều đầu tiên, tôi xin phép được thay mặt những người có lòng với Tổ Quốc gửi đến anh lời cảm ơn chân thành nhất vì đã có mặt ở VN với những cuốn sách, những khóa học hữu ích.
Tôi hơi ái ngại về sự tự tin có phần khác người của anh dù đã biết và tin rằng chỉ cần có niềm tin, phương pháp hành động cũng như mục tiêu rõ ràng thì có thể làm được nhiều điều. Đọc những gì anh viết tôi có thể hiểu rằng, anh tin sự có mặt của mình tại Việt Nam sẽ khiến (hoặc góp phần to lớn) VN có được những điều như Singapo. Nếu vậy, hẳn là anh đã nắm được nguyên nhân chính khiến VN rơi vào hoàn cảnh như anh nói?
Anh nghĩ mình có thể làm gì với những khóa học tiền triệu trong khi phần lớn sinh viên – những trí thức thực thụ đang ăn chưa đủ no, mặc chưa đủ ấm?
Anh nghĩ anh có thể làm gì khi chính trị tại VN – yếu tố quyết định mọi mặt của đời sống đang….thối không ngửi được (xin lỗi vì tôi nghĩ không còn từ nào thích hợp hơn từ…”thối”)?
Nếu anh tin mình có thể làm được cho VN những điều như Singapo thì hẳn là anh đã lên kế hoạch hành động? Tôi tò mò về thời hạn anh đặt ra cho kế hoạch…vĩ đại, cao cả của mình?
Trân Trọng!
Chào anh. Cảm ơn chia sẻ của anh.
Trong bài viết này tôi không hề nói rằng mình sẽ làm được điều gì to lớn cho đất nước cả. Tôi chỉ mong mình góp phần vào nhỏ cho đất nước. Còn thật sự tôi có làm được gì hay không thì tôi xin để cho xã hội và công luận quyết định. Tôi chỉ biết phải nỗ lực từng ngày mà thôi.
Còn về những khóa học của TGM thì cũng xin chia sẻ chân thành với anh là chúng tôi đang thua lỗ trong mảng đào tạo. Đa số mọi người nhìn vào giá tiền học phí nhưng không biết được cái kinh phí khổng lồ để trả lương cho hàng trăm người mỗi tháng, để mua bản quyền, để đầu tư vào nghiên cứu phát triển chương trình, phát triển con người, và để duy trì cơ sở vật chất tốt nhất. Nếu không có những thứ ấy và những con người ấy thì TGM khó lòng có thể giúp được một ai cả.
Những sinh viên không đủ điều kiện có thể tìm và đọc những quyển ebook có rất nhiều nội dung hay do TGM phát hành hoàn toàn miễn phí. Hơn nữa, nếu tầng lớp trí thức của chúng ta thay vì nỗ lực đi tìm cơ hội và tự tạo điều kiện cho mình lại cứ ngồi một chỗ kêu than mình không đủ điều kiện, thì đến bao giờ đất nước mới khá nổi. Trong các khóa học của TGM, có rất nhiều sinh viên nghèo theo đúng nghĩa nhưng họ quyết tâm nghèo tiền nghèo bạc, không nghèo ý chí nghị lực. Có bạn sau 2 năm để dành tiền mới đến được với khóa học, và họ bước ra khỏi khóa học với cái quyết tâm ấy được nhân lên nhiều lần. Tôi tin rằng, đó là cách mà người trẻ của chúng ta nên sống.
Cám ơn bài viết của anh Khoa rất nhiều. Em cũng là một trong số những sinh viên đã dành dụm rất lâu trước khi chạm vào được mục tiêu là đến với khóa học.
Và trong cả quá trình dài nỗ lực hơn 1 năm đó, tự kiếm được những đồng tiền đầu tiên và thuyết phục được mọi người trong gia đình, em cảm thấy mình đã trưởng thành lên rất nhiều, ko còn là cô công chúa nhỏ chỉ biết dựa vào vòng tay ba mẹ nữa mà đã là một người trưởng thành. Chính điều đó đã khiến việc tham gia khóa học của em trở nên đầy ý nghĩa.
Em rất tự hào khi nhìn thấy những phẩm chất tốt đẹp ở những bạn trẻ hội tụ nơi khóa học, và cả những bạn quyết tâm tham gia để hiểu bản thân hơn nữa và tự khẳng định mình.
Cám ơn anh và TGM vì tất cả 🙂
TB: Sau bao nhiêu nỗ lực tìm hiểu, cuối cùng thì em đã biết TGM có nghĩa là The Great Mind 😀
Cảm ơn em. Anh tự hào đã được chia sẻ những gì mình biết với những học viên như em.
Chào diền giã: TRẦN ĐĂNG KHOA . em rất thích đọc những tác phẫm của anh! rất hay và bổ ích ! giúp em vận dụng vào côngviêc học tập cũng như đời sống rât nhiều!
Huy vọng anh se phãt hành nhiều cuốn sách hay hơn nữa và tỗ chức nhiều chuyên đề hội thảo hơn nữa cho em cũng như nhiều người cùng tham gia!!
Chào anh Khoa!!!
Cảm ơn anh Khoa về bài viết này! Tự thấy mình cần cố gắng nhiều hơn nữa! Chẳng có lí do gì để lùi lại với cuộc sống.. trong khi mình vẫn còn những ước mơ! Nhớ nhà gì đâu á!! hix…
Đầu tiên bài viết của anh thật sự sáng tạo trong ccachs viết và cám ơn vì anh đã có lòng yêu nươc rất chi la nông nàn nhưng những kiến thức đó thì hầu như ai cũng biết cho nên thật sự bài viết của anh chưa thuyết phục lắm cho người đọc. Ở phần kết anh đưa cái tôi của mình để giải cứu vận mệnh của quốc gia sao. “Việt Nam chẳng hề có bất kỳ điều gì trong những điều tôi liệt kê ở trên cả, và đó mới chính là lý do mà tôi quay về với Tổ quốc mình sau 10 năm đi xa.” Anh muốn Việt Nam trở thành singapore 2 ah. thật sự chuyện đó cũng dzễ đấy thôi. thuê Người đướng đầu Sin về, cung chưa chắc la làm được.
Sao anh lại Nói Việt Nam: không có có một môi trường xanh và sạch, rất tốt cho sức khỏe (nhất là đối với người thành thị) và cả… sắc đẹp (da, tóc,…). Anh phải là người ở tĩnh ak. theo thống kê chỉ riêng HCM moi bị mức ô nhiễm cực ki cao thôi ak. Dân số mình rất đông nên chuyện Ô Nhiễm là dĩ nhiên, anh muốn thay đổi được em nghĩ anh nên giàn xếp trận đành của Mỹ va Parkistan thì cũng là chuyện nhỏ.
Sao anh biết: Singapore là một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng với nhiều khu vui chơi giải trí, trung tâm mua sắm,… Cho nên, bạn sẽ không bao giờ phải lo không có chỗ để đi.
Việt Nam hook có ak`.
Anh có biết nhạc cụ nào của Việt Nam có 5 nốt hook?
Anh có biêt Vịnh Hạ Long có bao nhiêu hòn đảo hok?
Hỏi thật anh nhé: e biết anh là người thành phố và trước đây cực kì nhút nhát: z anh có bao giờ qua nhà hàng sớm ngồi an cơm chung hay nói chuyện vui vẻ hok, a có qua nha hàng xóm mỗi khi vỗ tổ hay cưới sinh j hok?
A có biết truyền thông lá lành đùm lá tả tơi cử việt nam mạnh mẽ như thế nào rồi đấy. Ở SG thật sự ai củng lao vào công việc va Quên mình là người việt nam quên minh là ngươi con của 1 cai huyện cái xã rất nghèo. Họ sống chỉ lo cho cá nhân la nhiều mà thôi.
Thôi em chỉ nói tới đây, nêu có j mà anh cảm thấy không hài lòng thì cho e xin lỗi. Em tên Nguyên Hải Đăng, sinh viên Đai Học Văn Lang, khoa QTKD. Đây là ý kiến của em, bây giờ la 7H44′. Em thức lúc 5h tập thể dục 6h về check mail và comment nãy giờ. Em rất đối bụng. Pye oye mọi người.
Hải Đăng thân mến!
Theo mình nghĩ thì ý của bạn Khoa không phải là so sánh để chê đất nước mình nghèo và không có những truyền thống tốt đẹp, mà so sánh để nói lên điều bức xúc là: vì sao Sing, 1 đất nước nhỏ bé, ít tài nguyên mà lại có thể phát triển được như vậy còn Việt Nam mình thì lại thua kém quá. Nói như thế để chúng ta thức tỉnh lòng tự ái dân tộc, để chúng ta không được ru ngủ chính mình là “Việt Nam giàu đẹp, rừng vàng biển bạc” mà để thấy chúng ta thua kém nước bạn quá nhiều và những ai có tâm huyết với đất nước thì đều phải quyết tâm học tập và làm việc bằng cả bầu nhiệt huyết sôi sục mạnh mẽ, bằng cả khối óc và con tim, học và làm không phải chỉ cho chính mình mà cho cả những người không có cơ hội để học, để làm.
Cố lên Hải Đăng nhé, đừng bao giờ quá bi quan về cuộc sống, có thể trong xã hội còn nhiều điều phũ phàng, nhiều tệ nạn khiến ta phải đau lòng, nhưng hãy cứ giữ cho mình 1 cái đầu lạnh và 1 trái tim hồng, cái đầu lạnh để tỉnh táo trước mọi cám dỗ và cạm bẫy của cái ác, 1 trái tim hồng để lòng mình luôn rộng mở, hy vọng, yêu thương và chia sẻ để giúp những người bất hạnh, giúp đất nước tốt đẹp hơn, cùng nhau chung vai gánh vác trách nhiệm đưa đất nước đi lên chứ quyết không thể chịu thua, chịu nhục, chịu kém bạn bè quốc tế.
hãy mở lòng mình ra, bạn sẽ thấy mình không cô độc đâu Hải Đăng à.
Chào A. Khoa,
Mọi việc so sánh đều khập khễng, phải không anh? Lịch sử đã đặt dân tộc ta, đất nước ta, trong đó có tôi và anh vào trong vòng quay như vậy. Việt Nam mình có nhiều điều thú vị mà ở các nước bạn chưa được thể hiện rõ. Như tình yêu quê hương, đất nước; như tình thương của bố mẹ với con cháu; như tình làng nghĩa xóm; tình đồng đội, đồng niên, đồng hương…
Mong Anh góp chút sức nhỏ bé của mình vào công cuộc cải tạo cuộc sống ở VN, chúng tôi muốn hợp tác cùng Anh, sao cho đường đến Singapore không còn xa và đường đến nước Mỹ cũng là mơ ước của chúng ta và con cháu.
Đúng như lời anh nói, Việt Nam mình không hề có bất kỳ điều gì trong những điều anh nói. Vì vậy thế hệ trẻ như anh, em và tất cả mọi công dân của đất nước hãy xây dựng đất nước và làm cho đất nước chúng ta có được những điều như thế trong tương lai.
Em thấy có rất nhiều người khi họ đã thành công ở nước ngoài thì ít ai muốn trở lại Việt Nam để phục vụ cho đất nước mình chỉ
vì điều kiện của đất nước còn nghèo, không thể đem lại những quyền lợi cũng như cuộc sống đầy đủ cho họ. Nhưng anh thì khác, tuy biết đất nước mình không đem lại được cho anh cuộc sống như bên kia nhưng anh vẫn trở về, em thật sự rất khâm phục và… ngưỡng mộ anh. Cảm ơn anh vì anh đã trở về. Dù Việt Nam có như thế nào đi nữa thì vẫn là quê hương của chúng ta. Như lời bài hát này đây:
“Quê hương là chùm khế ngọt,
Cho con trèo hái mỗi ngày….
………
Quê hương nếu ai không nhớ,
Sẽ không lớn nổi thành người.”
Hãy chung tay xây dựng đất nước mình ngày càng giàu đẹp hơn!
Cám ơn anh Khoa đã cho chúng tôi nhiều thông tin và kinh nghiệm sống quý báu. Biết làm thế nào để thật nhiều người VN và quan chức có trách nhiệm nhận thức được cuộc sống quá tốt đẹp của người Singapore?
Chào anh Khoa, bài viết của anh rất hay và rất đáng suy nghĩ. Em tin là cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nhiều khi có những con người như anh. Em chúc anh luôn đạt được nhiều thành công trong cuộc sống.
Chúc anh Khoa và mọi người một ngày vui vẻ.
Khi đọc xong những tâm sự của Khoa, tôi thực sự tự tin rằng,sẽ có nhiều trái tim yêu Tổ Quốc cùng chung một nhịp đập,sống đẹp hơn,tốtt hơn để có thể tự hào : Tôi,là người Việt Nam….Mong rằng,sẽ có thêm nhiều người con của Đất Việt thân yêu,sẽ dành cho Mẹ Tổ Quốc thêm nhiều tình cảm yêu thương,xa xót hơn là miệt thị,chê bai…dẫu có thế nào,chúng ta vẫn vẫn là người Việt Nam,và chúng ta có quyền tự hào về điều đó,niềm tự hào ấy,là do chính từ phong cách sống,ứng xử của bản thân mỗi người….
Có lẽ tác giả cần giải thích rõ hơn chỗ này “.cũng chỉ mới được độc lập từ năm 1965 (trước Việt Nam 10 năm)”. Dường như tác giả đã nhầm lẫn ngày độc lập và ngày thống nhất đất nước, một điều rất đáng tiếc!
http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87t_Nam
Vâng, cảm ơn bạn. Chỉ là cách dùng từ chưa rõ. Tôi đa chỉnh lại một chút cho rõ hơn. Thân mến.
Bai viet cua a that hay, va ket thuc bai, do luc dong luc giup moi nguoi yeu va co gang xay dung dat nuoc viet nam nhieu hon.
Cảm ơn anh Khoa. Cảm ơn vì anh trở về.Tôi cũng tận mắt nhìn thấy một đất nước Singapore xinh đẹp và giàu có như thế nào,thế mà anh lại quay về để cho ra đời một TGM.Bài viết của anh rất hay và rất phải suy gẫm”Tôi là người Việt Nam”. Rất thẳng thắn “nhà người tốt mình khen,nhà mình xấu mình nói xấu” nhưng mình lại chấp nhận điều đó.Rất trân trọng hy vọng rằng theo bước chân của anh rồi đây cũng sẽ có được nhiều hơn nữa những người như anh.
Chúc Anh luôn khỏe và thật nhiều niềm vui.
Những điều anh Khoa nói, Kim Anh rất đồng ý!
Đặc biệt câu ” Một con én không làm nên mùa xuân”!
Kim Anh nghĩ: Cây lúa không phải một sớm một chiều mà có thể ra hoa kết quả được.
Đó là cả một Quá Trình!
Kim Anh nghĩ Hoàn Cảnh không phải vấn đề, mà ở đây chính là Con Người.
Chỉ cần mỗi con người có sự thay đổi về nhận thức, suy nghĩ, cách hành động thì ắt hẳn sẽ tạo nên Thành Quả rất tốt đẹp.
Điều quan trọng chính là cách Giáo Dục con người.
Giáo Dục là nền tảng, con người là nguyên nhân nếu muốn phát triển bất kỳ lĩnh vực nào hay bất kỳ một tổ chức, một xã hội, một quốc gia nào!
Và những tâm tư của anh chắc chắn không ít người con Việt Nam ở nước ngoài cũng nghĩ đến.
Kim Anh nghĩ rằng Việt Nam cũng có những giá trị truyền thống rất đẹp rất ý nghĩa, ông bà tổ tiên chúng ta là những con người có phẩm chất rất rất tuyệt vời chẳng thua kém gì những con người ở quốc gia khác, và có những điều chỉ có ở Việt Nam mới có mà nước ngoài không thể nào có được!
Bản thân cũng là một người con của đất nước Việt Nam, KA tự hào về điều đó. Và chắc chắn sẽ đóng góp cho đất nước mình!
Từ mình là một người yêu nước trước, một người tự hào về dân tộc thì mình mới có thể truyền đạt những điều đó với người khác được!
MỖI NGÀY LÀM MỘT ĐIỀU NHỎ CÓ Ý NGHĨA CHO MÌNH, CHO MỌI NGƯỜI XUNG QUANH THÌ DẦN DẦN MÌNH SẼ LÀM ĐƯỢC ĐIỀU Ý NGHĨA, CÓ GIÁ TRỊ CHO ĐẤT NƯỚC, CHO TỔ QUỐC VIỆT NAM!
Sau đêm nay mọi thứ đổi thay
Một ý nghĩ ta xoay chuyển hành động
Cho cuộc sống thêm sắc màu ý nghĩa
Và chính ta đang đổi thay từng ngày
Ý chí kia phải thực thi hành động
Đừng ấp ủ rồi mơ với mộng
Tất cả chỉ không bằng một hành động
Bạn tôi ơi cùng nhau vượt bể lớn
Để mai kia một tiếng nói cho đời
Cảm ơn bạn Trần Đăng Khoa.
Qua bài viết của bạn, giúp tôi hiểu hơn về đất nước Singapore tươi đẹp và thân thiện. Những thành tựu mà Singapore đã đạt được chính là niềm mơ ước của chúng ta hôm nay. Cũng qua bài viết này, tôi hiểu được ý chí và nghị lực của bạn. Tôi hy vọng rằng, với tài năng của bạn, bạn sẽ làm được những điều gì đó để giúp quê hương, đất nước chúng ta ngày một đàng hoàng hơn.
Chúc bạn luôn có nhiều niềm vui, hạnh phúc, thành công trong cuộc sống.
Chào anh Khoa
Nền giáo dục Việt Nam có quá nhiều điều để nói, nhưng theo anh thì giáo dục mở hiện nay có phù hợp không. Các tiêu cực trong giáo dục vẫn còn như: Bằng giả, bằng thật nhưng học giả,…
Vậy theo anh đâu là hướng đi mới trong giáo dục.
Cảm ơn bạn. Chuyện giáo dục là chuyện lớn. Tôi nghĩ nếu bàn thì tôi sẽ bàn trong những bài viết chi tiết hơn trong một thời gian không xa. Dĩ nhiên, cũng chỉ là bàn thôi, còn cái làm thì tôi vẫn chỉ có thể làm trong phạm vi những gì mình làm được (phát hành những quyển sách hay và tạo ra những khóa học có ý nghĩa).
Đúng thế ! Nhưng gì anh so sánh luôn luôn là câu chuyện mà mọi người ,mà chính xác là thế hệ 9x chúng em luôn bàn tán về nhất nhiều chuyện,đặc biệt là chuyện về cuộc sống của những người nước ngoài, mà dân mình hay gọi là chung là “tây” không cần biết họ thuộc châu nào(họ sống như thế nào? chất lượng cuộc sống ,chất lượng giáo dục,đời sống tình thần,nghệ thuật….)Ôi sao cái gi mà cũng thấy Việt Nam mình kém họ nhiều thế.?????
.Nhưng khi nào thì người ta lại so sánh?
vì sao lại so sánh?
vì sao anh Khoa lại so sánh những thứ đó?Mà không phải là những cái khác
việc này có tác dụng như thế nào?
và con người ta thường có xu hướng so sánh với những người hơn mình.và so sánh chỉ là so sánh nếu như con người không biết nhìn vào đó đê vươn lên .
e rất thích câu kết của anh Khoa:”một cánh én không thể làm nên mùa xuân” nhưng 1 cánh én có thể khéo nhiều cánh khác để làm nên mùa xuân đúng không anh?
cảm ơn anh vì những chia sẻ khá thú vị 🙂
Cám ơn anh đã chia sẻ bài viết này tới tôi.
Chúc anh và gia đình luôn vui vẻ, hạnh phúc.
Nguyễn Tiến Manh
Tôi rất kính phục anh Khoa đã có những ý nghĩ lạc quan về tương lai đất nước,câu kết trong bài viết của anh làm tôi suy nghĩ rất nhiều,(anh đã đốt lên que diêm mà không nguyền rủa bóng tối).
Cầu mong nhiều người trong lớp trẻ có suy nghĩ và hành động như anh Khoa để làm rạng danh đất nước trong tương lai (?!)
Người Việt Nam đứng trước bức tranh khen đẹp, nhưng hỏi đẹp như thế nào thì không có câu trả lời, như vậy là sao?. Hãy giúp cho người Việt Nam thấy bức tranh đó đẹp và nhận thấy được tại sao bức tranh đó đẹp. Cảm ơn anh Khoa.
Tôi đã không có ý định nói lời cảm ơn bạn,Khoa ah,vì biết dànhh cho bạnn bao nhiêu lời cảm ơn thì cũng chẳng thể nói hết tình cảm của tôi cũng như của bao nhiêu người khác dành cho bạn…và tôi,vẫn cảm ơn bạn,thật nhiều,Khoa ah….vì tất cả những gì bạn làm,cho mọi người,cho tôi(từng email cho tôi dù tôi biết bạn bận rộn vô cùng…) cảm ơn bạn,vì tất cả….
Toi doong cam voi anh Khoa ,
Không có cái gì là không thể làm,
Nhưng quan trọng là chúng ta nên chọn gì để hành động.
Và chúng ta cần cho “cái” hành động đó bao lâu.
Hãy lạc quan cùng cố gắng và cho “nó” một thời gian.
Cảm ơn nhưng chia sẻ của Diễn giả Trần Đăng Khoa.Vì bài viết của anh đã một lần nữa đánh thức lại những khao khát và ước vọng cho bản thân em lâu này bị “lãng quên”
Mong rằng tất cả chúng ta sẽ cứ mãi luôn nung nấu ngọn lửa nhiệt huyết trong mình lên, đừng để nó bị lụi tàn vì “đấng trượng phu không sợ chết mà chỉ sợ sống không có mục đích và không còn nhiệt huyết”. Chúng ta cùng xem lại bài hịch này để cùng nhau nhắc nhở chính mình, đừng “để mình chết già ở xó nhà” mà không làm được gì giúp ích cho quê hương đất nước:
Hịch Tướng Sĩ (Trần Quốc Tuấn)
——————————————————————————–
Hịch Tướng Sĩ
Ta thường nghe: Kỷ Tín đem mình chết thay, cứu thoát cho Cao Đế; Do Vu chìa lưng chịu giáo, che chở cho Chiêu Vương; Dự Nhượng nuốt than, báo thù cho chủ; Thân Khoái chặt tay để cứu nạn cho nước. Kính Đức một chàng tuổi trẻ, thân phò Thái Tông thoát khỏi vòng vây Thái Sung; Cảo Khanh một bầy tôi xa, miệng mắng Lộc Sơn, không theo mưu kế nghịch tặc. Từ xưa các bậc trung thần nghĩa sĩ, bỏ mình vì nước, đời nào chẳng có ? Ví thử mấy người đó cứ khư khư theo thói nhi nữ thường tình thì cũng đến chết hoài ở xó cửa, sao có thể lưu danh sử sách cùng trời đất muôn đời bất hủ được ?
Các ngươi vốn dòng võ tướng, không hiểu văn nghĩa, nghe những chuyện ấy nửa tin nửa ngờ. Thôi việc đời trước hẵng tạm không bàn. Nay ta lấy chuyện Tống, Nguyên mà nói: Vương Công Kiên là người thế nào ? Nguyễn Văn Lập, tỳ tướng của ông lại là người thế nào ? Vậy mà đem thành Điếu Ngư nhỏ tày cái đấu đương đầu với quân Mông Kha đường đường trăm vạn, khiến cho sinh linh nhà Tống đến nay còn đội ơn sâu ! Cốt Đãi Ngột Lang là người thế nào ? Xích Tu Tư tỳ tướng của ông lại là người thế nào ? Vậy mà xông vào chốn lam chướng xa xôi muôn dặm đánh quỵ quân Nam Chiếu trong khoảng vài tuần, khiến cho quân trưởng người Thát đến nay còn lưu tiếng tốt !
Huống chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi gian nan. Lén nhìn sứ ngụy đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn tấc lưỡi cú diều mà lăng nhục triều đình; đem tấm thân dê chó mà khinh rẻ tổ phụ. Ỷ mệnh Hốt Tất Liệt mà đòi ngọc lụa để phụng sự lòng tham khôn cùng; khoác hiệu Vân Nam Vương mà hạch bạc vàng, để vét kiệt của kho có hạn. Thật khác nào đem thịt ném cho hổ đói, tránh sao khỏi tai họa về sau.
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm.
Các ngươi ở lâu dưới trướng, nắm giữ binh quyền, không có mặc thì ta cho áo; không có ăn thì ta cho cơm. Quan thấp thì ta thăng tước; lộc ít thì ta cấp lương. Đi thủy thì ta cho thuyền; đi bộ thì ta cho ngựa. Lâm trận mạc thì cùng nhau sống chết; được nhàn hạ thì cùng nhau vui cười. So với Công Kiên đãi kẻ tỳ tướng, Ngột Lang đãi người phụ tá, nào có kém gì?
Nay các ngươi ngồi nhìn chủ nhục mà không biết lo; thân chịu quốc sỉ mà không biết thẹn. Làm tướng triều đình đứng hầu quân man mà không biết tức; nghe nhạc thái thường đãi yến sứ ngụy mà không biết căm. Có kẻ lấy việc chọi gà làm vui; có kẻ lấy việc cờ bạc làm thích. Có kẻ chăm lo vườn ruộng để cung phụng gia đình; có kẻ quyến luyến vợ con để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ tính đường sản nghiệp mà quên việc nước; có kẻ ham trò săn bắn mà trễ việc quân. Có kẻ thích rượu ngon; có kẻ mê giọng nhảm. Nếu bất chợt có giặc Mông Thát tràn sang thì cựa gà trống không đủ đâm thủng áo giáp của giặc; mẹo cờ bạc không đủ thi hành mưu lược nhà binh. Vườn ruộng nhiều không chuộc nổi tấm thân ngàn vàng; vợ con bận không ích gì cho việc quân quốc. Tiền của dẫu lắm không mua được đầu giặc; chó săn tuy hay không đuổi được quân thù. Chén rượu ngọt ngon không làm giặc say chết; giọng hát réo rắt không làm giặc điếc tai. Lúc bấy giờ chúa tôi nhà ta đều bị bắt, đau xót biết chừng nào ! Chẳng những thái ấp của ta không còn mà bổng lộc các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; chẳng những gia quyến của ta bị đuổi mà vợ con các ngươi cũng bị kẻ khác bắt đi; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị kẻ khác giày xéo mà phần mộ cha ông các ngươi cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục đến trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang danh là tướng bại trận. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn vui chơi thỏa thích, phỏng có được chăng ?
Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc “đặt mồi lửa dưới đống củi nỏ” làm nguy; nên lấy điều “kiềng canh nóng mà thổi rau nguội” làm sợ. Phải huấn luyện quân sĩ, tập dượt cung tên, khiến cho ai nấy đều giỏi như Bàng Mông, mọi người đều tài như Hậu Nghệ, có thể bêu đầu Hốt Tất Liệt dưới cửa khuyết, làm rữa thịt Vân Nam Vương ở Cảo Nhaị Như thế chẳng những thái ấp của ta mãi mãi vững bền mà bổng lộc các ngươi cũng suốt đời tận hưởng; chẳng những gia thuộc ta được ấm êm giường nệm, mà vợ con các ngươi cũng trăm tuổi sum vầy; chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng; chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí, mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm; chẳng những thụy hiệu ta không hề mai một, mà tên họ các ngươi cũng sử sách lưu truyền. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn vui chơi, phỏng có được không ?
Nay ta chọn lọc binh pháp các nhà hợp thành một tuyển, gọi là Binh Thư Yếu Lược. Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này, theo lời ta dạy bảo, thì trọn đời là thần tử; nhược bằng khinh bỏ sách này, trái lời ta dạy bảo thì trọn đời là nghịch thù.
Vì sao vậy ? Giặc Mông Thát với ta là kẻ thù không đội trời chung, mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn rửa nhục, không lo trừ hung, lại không dạy quân sĩ, chẳng khác nào quay mũi giáo mà xin đầu hàng, giơ tay không mà chịu thua giặc. Nếu vậy, rồi đây, sau khi dẹp yên nghịch tặc, để thẹn muôn đời, há còn mặt mũi nào đứng trong cõi trời che đất chở này nữa ?
Cho nên ta viết bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta.
Cảm ơn Anh về bài chia sẽ rất ý nghĩa, mình là một người rất mến mộ tài năng của Anh. Oanh mong đọc được nhiều bài chia sẽ hay của Anh trong tương lai.
Chúc Anh sức khỏe và thành công.
Anh Khoa thật là một con người Việt Nam tuyệt vời, và em tin rằng người VN chúng ta ai cũng có những điều tuyễt vời riêng, chỉ là theo cách này hay cách khác chúng ta chưa nhận ra hay họ chưa thể hiện mà thôi!
Nếu là người mang dòng máu Việt chắc chắn ai cũng tin tưởng vào 1 VN vũng mạnh và luôn tự hào vì là người Việt Nam!
Chúc mọi người một ngày an lành! ^^
Chào Anh Khoa!
Cảm ơn anh Khoa về những gì anh làm cho thế hệ trẻ, theo tôi những khóa học về kỹ năng sống của cty anh sẽ có thể thay đổi cuộc đời của rất nhiều người, những cuốn sách của anh – với chúng tôi – đánh dấu sự thay đổi của cả gia đình, thay đổi về quan niện sống, thay đổi về cách nuôi dạy con cái, thay đổi về mọi thứ…Có thể nói gia đình tôi đã thay đổi cách sống đáng kể từ khi biết đến cty TGM. Xin cám ơn tất cả những thành viên của cty, cám ơn anh Khoa, anh Triều… và tôi cũng hy vọng rằng còn nhiều gia đình, rất nhiều gia đình khác cũng đã và sẽ thay đổi vì tất cả chúng ta là người Việt Nam. Hy vọng rtong tương lai cty TGM sẽ thành công hơn nữa!
Thật là vui khi em được biết thêm một người có cùng lý tưởng với mình ^_^ “Vì sự nghiệp trăm năm trồng người”
Chào Anh,
Singapore đúng là một đất nước thần tiên, vậy tại sao Anh lại từ bỏ nó để trở về một VN có quá nhiều vấn đề phải giải quyết?
Hay ở nơi đây Anh mới tìm thấy Cơ hội cho mình?
Hãy chia sẻ và làm bạn với nhau nhé, mình thích những người thành đạt và sống tích cực như Anh!
Nguyễn Nguyên Vũ
Việt Nam là nơi anh có thể vừa làm giàu cho bản thân và làm một điều gì đó ý nghĩa cho đất nước. Dân giàu thì nước mạnh. Nếu mỗi người Việt Nam quyết tâm làm giàu cho bản thân và cùng lúc làm gì đó ý nghĩa cho đất nước thì Việt Nam chúng ta sẽ ngày càng ít những vấn đề.
Em cảm ơn anh Khoa vì bài viết này rấ hay. Hy vọng một ngày ngày nào đó Việt Nam mình sẽ giàu có, thịnh vượng và văn minh như Singapore.
Chuẩn, không cần phải chỉnh!
Cảm ơn anh Khoa. Chúc anh sức khỏe thật tốt để tiếp tục cống hiến. Nếu những người giỏi tập trung lại thành một tổ chức thì giá trị tạo ra sẽ rất lớn. Việt nam chúng ta có nhiều người giỏi nhưng chưa sử dụng và khai thác hết tiềm năng của họ. Mỗi chúng ta hãy tích cực làm tốt thì mọi người sẽ thấy và làm theo. Em rất kính trọng anh Khoa, chúc anh luôn thành công và là một doanh nhân tốt…
Cảm ơn anh đã so sánh điều kiện 2 nước để thể hiện mong muốn đem tài sức và kinh nghiệm đã học hỏi được của mình góp phần xây dựng cho Tô quốc Việt Nam ngày càng giàu mạnh hơn. Em đã đăng ký kết bạn với anh và được nhận miễn phí những ebook nổi tiếng và có bản quyền của anh. Em rất vui và chân thành cảm ơn. Em hi vọng và ủng hộ mọi hoạt động xuất phát từ cái Tâm tràn đầy nhiệt huyết và chân thành của anh, để truyền cho lớp trẻ trái tim rực lửa và kỹ năng tốt để cùng nhau xây dựng Quê hương.
Em cũng vừa mới làm Website Sống Đẹp: , với mong muốn tập hợp các bài viết hay, cùng chia sẻ những điều tốt đẹp của cuộc sống, góp phần làm đẹp cho đời, mong anh và các bạn ghé qua góp ý đôi lời nhé! ^!^
Thân chào anh,
Q.D
1 lý do khá bất ngờ, khi đọc phần đầu câu chuyện, bản thân tôi cũng muốn được 1 lần sinh sống tại đất nước Singapore xanh + sạch và tuyệt vời như vậy. Nhưng khi đọc đến phần kết của nội dung tôi mới nhận ra 1 điều rằng không ở đâu bằng Việt Nam và tôi hy vọng sẽ đóng góp 1 phần gì đó cho đất nước thân yêu của mình. Tôi tự hào vì là người Việt Nam…
Mình cũng có đôi lời muốn chia sẻ. Nếu đem Việt Nam và Sinhgapo ra so sánh thì có lẽ nước ta sẽ không điều gì có thể đối sánh với nước bạn. Thực tế cho thấy nước ta còn rất nhiều khó khăn đòi hỏi mỗi công dân phải tự nỗ lực phấn đấu góp phần đưa đất nước đi lên, nhưng them tôi biết thì hiện nay tầng lớp trẻ đang bị tha hoa về mặt đạo đức rất nhiều, việc thay đổi tư duy của tàng lớp này là một vấn đề cần được quan tâm đúng mức, văn hóa Viêt Nam đang dần bi lai căn mất gốc, việc chạy theo những xa hoa trước mắt làm cho xã hội ta thêm trì trệ, nhiều tệ nạn xã hội đang diễn ra và việc xóa thật không phải là chuyện ngày một ngày hai. Thật đáng buồn khi những tầng lớp ươm mầm cho đất nước lại không thiết tha gì với việc phát triển chỉ lo ăn chơi sa đọa.
Cảm ơn chị. Tôi đồng ý là giới trẻ hiện nay gặp nhiều vấn đề trong cuộc sống. Bên cạnh đó, trước khi trách họ thì những người đi trước cũng phải tự trách mình đã không làm tròn trách nhiệm giúp đỡ họ, và cũng cần phải công bằng hơn khi nhìn về họ. Chị có thể đọc bài viết này để tham khảo một luồng ý kiến nữa: Hãy công bằng với 9x của của chúng ta.
Chào anh Đăng Khoa,
Rất vui khi được chia sẽ cùng anh về bài viết “Tôi là người Việt Nam”.
Là một người thuộc thế hệ 7x như anh, tôi cũng luôn trăn trở về cuộc sống, xã hội, con người Việt nam của chúng ta hiện nay.
Dĩ nhiên, là người Việt Nam chúng ta không thể không tự hào vì chúng ta có nhiều nhân tài (từ quân sự đến văn hóa, kinh tế, khoa học cơ bản), có tài nguyên, từng có hòn ngọc Viễn Đông… thế nhưng hiện nay thì sao? Một điều không thể không buồn khi chúng ta so sánh với các nước bạn.
Để có được ngày thanh bình hôm nay, chúng ta không thể nào quên được mồ hôi, xương máu của các thế hệ đi trước. Thế nhưng sau hơn 35 năm đất nước thống nhất, chúng ta đi vào xây dựng đất nước với lòng nhiệt huyết phát huy tinh thần dân tộc, cống hiến sức trẻ tài năng nhưngvẫn không thể thành rồng châu á bay lên như Singapore.
Vì sao như thế? Làm sao để giải quyết được bài toán này? Tôi cho rằng vấn đề nằm ở chỗ nguồn nhân lực của chúng ta vì vật chất thì tồn tại khách quan việc khai thác và sử dụng nó quyết định là do con ngời. Và không phải chúng ta thiếu người tài ở các lĩnh vực mà do cơ chế đào tạo, sử dụng nguồn nhân lực của chúng ta (cứ điểm qua vị trí công việc của những người sử dụng bằng giả, của những người có bằng khá, giỏi thì chúng ta sẽ thấy ngay 1 vấn đề)
Vì thế, là một người Việt Nam, tôi tự hào về dân tộc mình nhưng tôi cũng mong muốn rằng Việt nam của chúng ta có những bước cải tổ để một lần so sánh đời sống vật chất, tinh thần với nước bạn chúng ta không khỏi chạnh lòng.
Minh mong muốn sẽ có nhiều người như bạn để đưa nền giáo dục của nước ta đi lên.
Chúc bạn có thêm niềm tin và nghị lực nhé!
Cảm ơn anh Khao rất nhiều về những lời chia sẽ và những cuốn sách mà anh đã dịch. em được biết anh có rất nhiều chương trình đào tạo về kỹ năng cho những bạn trẻ như em. Em hiện đang là sinh viên đai học Yersin Đà Lạt, em rất muốn được học những chương trình đào tạo của anh. không biết em có cơ hội được học những bài học của anh ở ĐàLạt không nhỉ? em hy vọng anh sẽ có chuyến đến thăm ĐàLạt, đến thăm ngôi trường của em và em sẽ là người ra cổng để đón anh.
Một lần nửa cảm ơn anh vì tất cả!!!!!!!!!!!!!!
Tôi tự hào là người Việt Nam! Vậy nên tôi luôn cám ơn và kính trọng tất cả những ai đang góp sức nuôi dưỡng, xây dựng đất nước để niềm tự hào đó là mãi mãi cho tất cả mọi người. Cám ơn anh!
Chào anh Khoa, đọc bài của anh mới thấy: VN mình cần cố gắng hơn nhiều để làm sao CS của ng dân VN ngày càng ấm no hơn. Với Sig em thấy có vẻ nhanh và dễ, nhưng sao VN ta có vẻ khó thế anh nhỉ? Đây cũng có thể là 1 tấm gương để phản chiếu xem VN ta đã và đang làm đc gì và cần làm những gì để có thể thoát nghèo!
Cám ơn anh Khoa
những gì Anh chia sẽ rất có ít
Chao anh Khoa!
Minh luôn có ấn tượng với những gì thuộc về Singapore, sau khi đọc xong tâm sự “Tôi Yêu Việt Nam” của anh và nhìn nhận lại Việt Nam, đúng! Việt Nam chưa có được bộ máy tổ chức nhà nước hoàn hảo như Singapore, chưa có được một môi trường trong sạch như Singapore, và nhất là hệ thống các bệnh viện hoàn toàn chưa làm hài lòng bệnh nhân kể cả chuyên môn lẫn cách phục vụ…
Nhiều, rất nhiều những công dân Việt Nam suốt ngày chê trách nhà nước, chê trách nền công nghiệp lạc hậu của Việt Nam… Nhưng tại sao họ không nghĩ lại, họ chỉ luôn hỏi Tổ Quốc đã làm gì nhưng không bao giờ hỏi ta đã làm gì cho Tổ Quốc hôm nay…?
Cảm ơn anh đã dũng cảm nhận ra những khiếm khuyết của đất nước mình, nhận ra khiếm khuyết không phải để chê trách mà để hành động, để thay đổi đất nước Việt Nam phát triển theo một chiều hướng tốt đẹp hơn.
Để đất nước muốn đi lên?
Bác Hồ : “Non sông Việt Nam có trở lên tươi đẹp hay không , dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cuơng quốc năm châu được hay không, chính nhờ một phần lớn ở công họ tập của các em…”
(Tình hình đất nước Chính phủ bị thoái hóa trầm trọng)
=> Muốn đất nước đổi mới thì phải lột bỏ chế độ Chính phủ kia. OK
Ai sẽ làm?
Làm sao để làm?
Tôi không nghĩ đất nước muốn tốt hơn thì phải dẹp bỏ chế độ hiện tại, bởi vì không có gì chắc chắn rằng chính phủ tiếp theo sẽ tốt cả. Bạn có thể nhìn vào Thái Lan, bao nhiêu chính phủ đã được dẹp bỏ nhưng vẫn rối ren. Tôi tin rằng, muốn đất nước tốt hơn thì chính phủ hiện tại cần có nhiều người có tư duy tiến bộ và can đảm hơn. Chúng ta không nên vơ đũa cả nắm, trong chính phủ hiện tại cũng có nhiều người tốt, vì nước vì dân. Quan trọng là chúng ta cần nhiều nhiều người như thế hơn nữa.
K ý em là “lột bỏ” chế độ Chính phủ. Chứ không phải là “dẹp bỏ”. Đúng đó là cần có nhiều người có tư duy tiến bộ và can đảm hơn.
“Trong chính phủ hiện tại cũng có nhiều người tốt, vì nước vì dân.” Nhưng được bao nhiêu người và những đó họ có dám đứng ra không….
Theo tình hình mà thấy thì rất là khó và là vô cùng khó. Vì có tài mà không có quyền thì cũng sẽ bị đè thui ah…. rất nhiều vấn đề em nghĩ để nói ra nhưng càng nghĩ thì càng chán chẳng muốn nói chi nữa bb…
Singapore họ có điều kiện để thực thi các chính sách vì đất nước họ nhỏ, gánh nặng dân số không cao, bộ máy hành chính không cồng kềnh, có hệ thống cảng biển phát triển(trong giao thương cảng biển vô cùng quan trọng). Và quan trọng hơn tất cả đó là lãnh đạo họ có tầm nhìn. Một khi người lãnh đạo có tầm nhìn xa trông rộng và tạo được cảm hứng để người khác đi theo mình thì không có gì là không thể làm được.
Chà nói đi nói lại nó cũng chỉ là một vòng tròn được bao bọc bởi những vòng tròn khác. Thử xem bạn VD. mình là chủ tịch nước, những người xung quanh bạn ít tài nhưng nhiều quyền thế và tiền thì bạn sẽ làm gì họ đá họ ra chắc….? và đấy là một vòng tròn không biết khi nào có lối thoát…? Rùi còn nhiều vòng tròn khác bao quanh nữa bạn sẽ làm GI…..?????????????? hihi… chà bài toán này khó giải ghê nhỉ mình bị cụt đường hoài hehe…. thử nhờ GS.Ngô Bảo Châu thử nhé ;).
Good luck.
Việt Nam No1.
Khoái nhỉ, vào vào diễn đàn của bạn Trần Đăng Khoa này đọc được bài của bạn Vo vong này thú vị cực. Bạn ấy Vô vọng; Vo vòng; … bạn ấy quan tâm và tìm lời giải thích, chưa thỏa mãn, tìm tiếp đến cả GS.Ngô Bảo Châu (bạn đã làm đúng theo những mô thức thành công –> mình đảm bảo bạn sẽ tìm được lời giải cho mình). Chúc bạn vui vẻ! Việt Nam No1.
Kính gởi anh Trần Đăng Khoa!
Tôi thật sự mến phục anh đã dũng cảm bỏ lại đằng sau những gì tốt đẹp nhất ở đất nước Singapore để trở về quê hương Việt Nam dấu yêu. Tôi chúc anh luôn gặp nhiều may mắn, hạnh phúc và thành công hơn nữa trên quê hương mình.
Tôi đã đọc một số sách do anh xuất bản để học cách sống, cách làm giàu,… Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa tìm ra được con đường để thành công. Tôi mong Anh có thể cho tôi một lời khuyên, một định hướng,… để thành công.
Kính thư!
Chào bạn. Mình muốn biết sông dài biển rộng bao nhiêu thì mình phải… đi thử. Chúc bạn tìm được con đường của mình bằng cách đứng dậy và đi ngay bây giờ. Khi bạn đi rồi đường sẽ mở ra trước mắt. Ví như, khi bạn lái xe bạn chỉ nhìn thấy vài trăm mét phía trước, nhưng bạn vẫn có thể đi rất xa. Cho nên, hãy đi và bạn sẽ nhìn thấy con đường hoặc tìm ra hướng đi đúng.
Chào Anh Khoa.
Sau khi có quyết định trở về nước của mình. em cảm thấy khâm phục anh một người Việt Nam có bản lĩnh . Đem cái học hỏi được ở sin về phục vụ quê nhà. Anh quả là tấm gương cho nhiều bạn du hoc sinh noi theo. Vi nhiều bạn có điều kiện du học sau khi ra trường có việc làm đều định Cư luôn bên đó. Hiện tượng chảy máu chất xam ở Việt Nam là rất trầm trọng. Nhưng Ở anh có tấm lòng yêu nước chân thành,Đem tài năng của mình về phục vụ dất nước vì Một Việt Nam thânn yêu Chúng ta hãy cùng chung sức xây dựng Một việt nam Giàu đẹp để sanh cùng với cường quốc năm châu nhé theo như lời bác Hồ dạy . Tôi cũng như bao người luôn luôn yêu thương quê hương của mình.
“Dân Giàu => Nước Mạnh”
Làm giàu cho bản thân chính là làm giàu cho đất nước.
Cám ơn anh Khoa vì đã là người trong số ít ỏi những người đã đi ra nước bạn và quay lại.
Mang những gì mình biết, mình thấy, mình học hỏi được về đây để truyền lửa cho thế hệ bạn trẻ, nguồn năng lượng dự trữ của đất nước.
Bản thân em tuy chưa được tiếp xúc trực tiếp với anh lần nào, nhưng hơi nóng từ ngọn lửa anh thắp lên thực sự đang lan tỏa trong cá nhân em nói riêng và trong những bạn trẻ đã từng được nghe anh nói, đọc những quyển sách anh dịch nói chung.
Sẽ cùng nhau bùng cháy vào một ngày không xa!
Cam on nhung gi Khoa da nghi va dang lam cho dat nuoc Viet Nam, toi biet rang Khoa co tam huyet de xay dung dat nuoc va con nguoi Viet, gia nhu nhung nguoi lanh dao cung co suy nghi xa hon thi tot biet may, tai nguyen cua chung ta thi sap can kiet, moi truong thi o nhiem ko chiu noi, giao duc thi kem, hoc nhieu biet it va tham nhung hanh ha dan den la mot cai “thoi” ko thanh van.
Toi rat buon cho dat nuoc minh, ko co duoc nhung nguoi vi dan vi nuoc thuc su,….
“Biết rằng “một cánh én không làm nên mùa xuân”, nhưng ít ra tôi thấy mình có làm một chút gì đó vì quê hương của mình.”
Em thích nhất câu này của anh 🙂 Một bài viết thật ý nghĩa 🙂
Người Việt Nam hay bất cứ người nào trên trái đất này. Một đất nước có phát triển có giàu mạnh hay không là dựa vào sự nổ lực của những tập thể và cá thể nói chung, và còn phụ thuộc vào chính sách nhà nước của quốc gia. Bạn có thể đào tạo cách nghĩ của từng người nhưng không có “nguồn lực”, tiền bạc, của cải vật chất…, chỉ xây dựng trên giá trị tinh thần liệu có thể vun đắp những lỗ hỏng còn thiếu hay không?
Tôi nghĩ nguồn lực, tiền bạc, của cải vật chất,… là do con người tạo ra.
Nhưng đó không là tất cả bạn à, cái tôi muốn đề cặp không chỉ có thế. Nếu người người điều suy nghĩ vì mọi người thì có lẽ tốt hơn. Có lẽ do cơ chế thị trường ngày nay làm cho người ta “khô cứng” về tâm hồn sẵn sàng “bước” đến cái gọi là “hư vô” trong khi thực tế còn nhiều thiếu xót.
Chào trietgiasongday, mình xin có một nhận xét củ chuối thế này nhé: bạn cứ ngồi đấy mà đổ tội cho cơ chế, sao vẫn có những người thành công tại VN –> nếu bạn định làm gì thì nên học cách làm thế nào để thực hiện ý tưởng của bạn; ví dụ như bạn coi thành công là làm giàu thì có mấy cách đây:
1, Bạn phải học cách làm giàu (tốt nhất là tìm người đã giàu rồi nhờ họ dạy bạn, họ sẽ chỉ dậy bạn một cách chân thành khi họ có đủ sự tin tưởng ở bạn).
2, Bạn muốn giàu một cách chân chính –> đọc sách làm giàu trong tủ sách của TGM hoặc cùng thể loại và kiên trì thực hiện theo(Sách của bạn Khoa dịch thực ra các cụ nhà ta đã áp dụng để đánh thắng đế quốc Mỹ – The US Amy – từ rất lâu rồi, bây giờ nó được áp dụng cho tư tưởng làm ăn kinh tế. Đó là một ý tưởng cực hay!).
3, Bạn muốn giàu một cách không chân chính –> Học cách buôn gian bán lận, buôn lậu, đặc biệt là học đút lót. Và điều quan trọng, để làm được điều này bạn vẫn phải có đủ sự tin tưởng của đối tác. (Bạn suy xét kỹ nhé).
Bản thân mình không có tham vọng làm giàu, tuy nhiên mình có tham vọng tạo được lòng tin với cả chân chính và không chân chính theo quan điểm của mình (Mỗi người một quan điểm mà).
Chúc bạn thành công và nếu bạn muốn đánh dắm thì cứ bum lên giữa đám đông và hô to: “Thuyền ra đến biển còn chìm, hơi ra đến đít biết kìm làm sao”. Thế mới khoái (cũng theo quan điểm của mình).,
Cảm ơn diễn giả Trần Đăng khoa về bài viết “Tôi là người Việt Nam”.
thông qua bài viết của tác giả tôi đã hiểu được thêm nhiều điều về đất nước Singapore – một đất nước nhỏ mà không yếu. Đồng thời Thùy Dương cũng rất ngưỡng mộ lòng yêu nước của diễn giả. Tuy nhiên ngay từ dòng đầu tiên tác giả viết về đất nước Singapore là: “Singapore có một chính phủ được đánh giá là trong sạch, hiệu quả và minh bạch nhất thế giới” đây chính là tiền đề, là mấu chốt, là nền tảng quan trọng để có được Singapore những dòng tiếp theo. còn đối với Việt Nam “việt Nam có một chính phủ được đánh giá là bẩn đục, kém hiệu quả và mờ ám nhất thế giới”
Với một chính phủ như vậy thì một Việt Nam được mệnh danh là rừng vàng biển bạc, đất đai màu mỡ, đồng bằng phì nhiêu……….. làm sao có thể phát triển được, có thể so sánh được với singapore, càng so sánh càng suy ngấm càng thấy rõ những mặt yếu kém trầm trọng của chính phủ việt nam, của đất nước việt nam.
Thật đáng buồn!!!!!!!!!!
Cho dù chính phủ Singapore trong sạch nhất thế giới thì cũng không phải là một chính phủ hoàn hảo. Chính phủ chúng ta có thể còn yếu kém nhưng không phải tất cả những người trong chính phủ đều thiếu năng lực và thiếu tấm lòng dành cho đất nước. Tôi vẫn tin là cùng với thời gian sẽ có thêm nhiều người vừa có tài vừa có tâm trong chính phủ ta.
Em chưa từng đi du lịch trong nước,cũng như ra nước ngoài.Em chỉ biết qua báo chí sách vở va internet thôi!những cũng đủ để em hiểu được những gì anh chia sẻ ở trên.
Em cùng với bạn bè và thế hệ trẻ hôm nay đang nổ lực làm điều đó thậm chí còn tốt hơn.
Cám ơn bài chia sẻ của anh đã khơi dậy trong em niềm khác khao cống hiến sức trẻ cho cuộc đời này và cho đất nước gian khổ mà anh hùng cua chúng ta!
Bài viết của anh rất hay. Chúng ta – thế hệ trẻ của đất nước hãy cùng nhau chung sức góp phần đất nước ngày càng phát triển hơn.
Em thấy bài viết của anh rất hay. Em chưa được đi nước ngoài như anh nhưng em cũng đã biết về Singapore qua phương tiện TTĐC.
Đúng là người Việt chúng ta phải học ở họ rất nhiều thứ. Nhưng em thấy tất cả vẫn nằm trong việc dạy con người. Nếu chúng ta dạy con người tốt thì, tự họ sẽ thấy được mình cần phải làm gì.
Đa số chúng ta đều thiếu tự tin và lòng quyết tâm vì từ nhỏ chúng ta đã không được người lớn rèn luyện cho mình để mình sở hữu những thứ đó.
Em chưa từng đi học lớp của anh Khoa nhưng em thấy, đọc sách và những bài viết của anh cũng đã học được rất nhiều kiến thức bổ ích.
Hi vọng những lớp học của anh sẽ được mở nhiều hơn (hiện tại ở miền Bắc có ít lớp học phải ko anh?) để giúp các bạn trẻ chúng ta có thêm nhiều kiến thức, từ đó tự tin vào bản thân và có lòng quyết tâm cao độ khi làm việc.
Nếu anh chỉ mở những lớp học dành cho học sinh dưới 12 hay dưới 13 tuổi thì, nhiều đứa trẻ dưới tuổi này sẽ lại phí hoài khoảng thời gian mười mấy năm trời đó anh ạ.
Hi vọng anh và TGM sẽ góp phần ko nhỏ để xây dựng 1 Việt Nam thịnh vượng.
Cảm ơn em. TGM có rất nhiều khóa học cho nhiều độ tuổi khác nhau. Các khóa học chính bao gồm Thiếu Niên Siêu Đẳng (9-12t), Tôi Tài Giỏi! Teen (13-18t), Tôi Tài Giỏi! Thanh Niên (sinh viên 19t trở lên) và Sống & Khát Vọng (người đi làm dưới 35t). Em có thể tìm hiểu thêm tại http://www.toitaigioi.com và http://www.songvakhatvong.vn
Rất ngưỡng mộ em, Khoa à.
Khát khao của em cũng là ước muốn của anh và của hàng triệu người tâm huyết với VN. Ai không tự hào khi được sống trong một đất nước văn minh hiện đại. Anh tin rằng em không đơn độc. Vấn đề là những con người đầy nhiệt huyết xây dựng quê hương giàu đẹp của chúng ta hiên nay chưa được tập họp thành một khối sức mạnh tổng hợp để tạo nên nhièu kỳ tích sáng chói cho dân tộc VN. Ngược lại, chính sự rời rạc này đã gây ra biết bao lãng phí cho xã hội khi phải chứng kiến hàng ngày hàng giờ chất xám của đất nước ta cứ tự động chảy ra nước ngoài.
Chúc em nhiều sức khỏe, luôn may mắn và thành công.
Chào anh Khoa và tất cả các bạn. Tất cả những gì anh Khoa chia sẻ đều đúng. Xin điểm qua một ít. Mặc dầu chúng ta dành độc lập từ năm 1975 nhưng liên tục bị bao vây cấm vận của Mỹ. Tới năm 1995, Mỹ mới xóa bỏ cấm vận. Khi đó Việt Nam mới thực sự bắt đầu công cuộc đổi mới. Chặng đường 15 năm tất nhiên là chưa bằng Singapore đã phát triển 50 năm. Cả châu Á mới chỉ có Việt Nam và Nhật Bản đạt giải thưởng Field toán học. Liệu trí tuệ dân tộc Việt Nam có thua kém Singapore? Rõ là không. Chúng ta ai cũng biết nền giáo dục tồi tàn ở Việt Nam. Nhưng ở trong một “thế giới phẳng” như hiện tại, chúng ta có nên chỉ học từ nhà trường? Hãy cùng vươn ra biển lớn để biết thế giới cách chúng ta bao xa và mỗi người cần làm gì để rút ngắn khoảng cách đó.
Cảm ơn anh Khoa đã một lần nữa cho em thấy Việt Nam thật nhỏ bé. Qua bài viết của anh, em càng quyết tâm hơn để thực hiện ước mơ của mình.
Cho m góp ý kiến. Nền giáo dục Việt Nam đâu phải tồi tàn chỉ là do cách học của mỗi người khác nhau dẫn đến sự khác nhau về nhận thức. Chứ thực tế chúng ta cũng đang học hỏi từ nhiều phía không chỉ học ở sách vở mà còn ở thực tiễn để áp dụng trong cuộc sống. Quả thật nước mình không thua thiệt, mà còn đào tạo rất nhiều nhân tài.
Phát hiện ra rằng mình cũng thích xía vô chuyện người khác. Mình yêu bạn bè, người thân của mình nên quan tâm xem Việt Nam còn sống được nữa không? Giờ cũng yên tâm roài. Chúc bạn vui vẻ. Mình phải làm giấc ngủ con con.
Cảm ơn bạn 🙂
Singapore có một xã hội khá an toàn. Trong đa số trường hợp, nếu người thân của bạn về khuya, bạn không phải lo lắng. Chính vì thế, mà các hoạt động vui chơi, giải trí, hay học tập, làm việc đều có thể kéo dài đến tận khuya khi cần thiết.
– Tôi biết ở Việt Nam có rất nhiều vùng giống ở quê tôi. tUy xa quê hơn 30 năm nhưng về thăm quê vẫn thấy không thay đổi là nhà không bao giờ khoá của. Nếu nhà có khoả cửa thì chủ nhà đi làm ăn xa, vài năm mới về. Vật dụng đồ dùng để có nơi có chốn để dễ lấy chứ không sợ mất. Nhà mà gần đường có người hay qua lại tư động nấu nước hoặc bể nước dễ múc cho mọi người dùng.Hàng rào nhà nọ với nhà kia dù kín đến mấy cũng có vài lỗ để dễ chui qua chui lại….. Mùa hè, chả mấy ai ngủ trong nhà mà toàn bờ sông bờ đê hoặc ngả của làm phản ngủ ngoài sân.
Chúc anh Khoa đi nhiều ở nước mình để thấy.
Cảm ơn anh. Tôi cũng rất mong một ngày nào đó HN, TP.HCM và các thành phố lớn khác của chúng ta cũng sẽ vừa phồn thịnh và vừa an toàn hơn 🙂
Đọc xong bài chia sẽ của anh Khoa, thật sự thúc đẩy nỗi boăn khoăn của em nói riêng và thế hệ trẻ Việt Nam nói chung “Tại sao Việt Nam vẫn còn nghèo”. Ngưởi Việt Nam chúng ta rất chăm chỉ, siêng năng, học lại rất giỏi và nguồn tài nguyên thì được cho là phong phú nhưng thực sự đất nước chưa giàu, vẫn nghèo. Nhìn thấy sự phát triễn của đất nước ngày càng đi lên sau 35 năm độc lập nhưng so với các nước bạn thì vẫn ì ạch về tiến độ. Điều này có nhiều người lý giải nhưng việc nói thì dễ mà làm thì khó ” người Việt Nam là vậy đó”. Là một sinh viên sắp ra trường, em cũng vạch nhiều hướng đi cho riêng mình, mong sao có thể được đóng góp một chút nhỏ nhoi của mình cho sự thay đổi từng ngày của đất nước. Điều em mong mỏi nhất, Nước chúng ta được sạch và luôn sạch về mọi thứ.
Cảm ơn Anh về bài viết !
Em nghĩ đất nước chúng ta còn cần phải nỗ lực trong công cuộc đổi mới hơn nũa mới có thể đuổi kịp các nước khác trên thế giới, đặc biệt là cơ cấu quản lý hiện nay.
Mong rằng bài viết hay này sẽ truyền được lửa cũng như nhiệt huyết trong mỗi con người Việt Nam. Tôi nghĩ rằng không cần làm gì thật to tát, thật lớn lao mà nên từ việc thật nhỏ nhất, hãy là một người Việt Nam sống thật tốt, có trách nhiệm, có văn hóa, giữ gìn vệ sinh môi trường sống, và nhiều thật nhiều những hành động văn minh, mình vì mọi người. Một cánh én có thể không làm nên nỗi mùa xuân nhưng nhiều cánh én sẽ có thể làm thành một mùa xuân thơm ngát và huy hoàng. Tôi rất thích câu nói của ông cha ta ngày xưa ” Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”
Tôi mong rằng không chỉ tôi mà sau này, con tôi, cháu tôi cũng được sống trong một môi trường tốt đẹp như thế.
Cám ơn Khoa đã giúp Tôi có dịp nhìn lại mình và sống có mục tiêu hơn.
hi anh Khoa,
cam ơn a cho e bt e k pải là người duy nhất trong đất nước này, tks
à, e biết rồi. Vậy là anh Khoa muốn xây dựng đất nước Việt Nam giống như đất nước Singapo – một đất nước có đầy đủ tiện nghi cho con người.
A Khoa ơi, thời gian gần đây có tin cho rằng “Bằng đại học quốc tế dỏm” vậy anh nhìn nhận vấn đề này như thế nào và theo anh Khoa thì những trường ĐH quốc tế nào ở tp hcm là uy tín? Anh tư vấn dùm em nha.
Cảm ơn em. Rất tiếc anh không có tìm hiểu về các trường ở VN nhiều. Em hãy tìm thêm thông tin trên mạng nhé.
Tôi rất tán thành quan điểm của bạn: “… nếu tầng lớp trí thức của chúng ta thay vì nỗ lực đi tìm cơ hội và tự tạo điều kiện cho mình lại cứ ngồi một chỗ kêu than mình không đủ điều kiện, thì đến bao giờ đất nước mới khá nổi”. Tôi mong sao thế hệ trẻ VN chúng ta ngày càng có nhiều những trí thức yêu nước, biết đặt lòng tự tôn dân tộc lên trên hết và đặc biệt là có đức tính tự tin như bạn.
Thời của chúng tôi những ai có được một vài cuốn sách của các học giả Nguyễn văn Vĩnh, Nguyễn Hiến Lê,…gối đầu giường là quý lắm rồi. Lúc đó nước ta còn phải đương đầu với chiến tranh, khó khăn chồng chất, người được học hành tử tế chỉ là con số ít, thế nhưng nhờ được đọc những quyển sách hay của các học giả đã giúp tôi “ngộ” ra nhiều điều trong thuật sống và vươn tới thành công.
Bạn lấy cái hiện tại của Sig để so sánh với VN, tôi cho rằng có sự khập khiễng. Thay vì chúng ta nên xem đó như là một vấn đề để ta phân tích, tìm hiểu nguyên nhân, mở ra nhiều giải pháp để cùng nhau đưa đất nước đi lên.
Tôi rất mong đất nước ta ngày có càng nhiều những người như bạn và thế hệ trẻ VN hãy quay lưng lại với những đam mê vô bổ, dùng thời gian đó tìm đến những quyển sách hay để trau dồi nhân cách. Có như vậy chúng ta mới lột bỏ được những trì trệ hiện nay, tiến kịp nước bạn trong 2-3 mươi năm tới.
Chúc bạn thành công hơn nữa.
Tôi thích câu viết này : “Biết rằng “một cánh én không làm nên mùa xuân”, nhưng ít ra tôi thấy mình có làm một chút gì đó vì quê hương của mình”.
Tôi nghĩ là Khoa đã, đang và sẽ làm được rất nhiều cho Quê Hương Việt Nam. Rất ngưỡng mộ bạn.
Kính chào anh Trần Đăng Khoa!
Em rất rất cảm ơn bài viết cũng như tấm lòng yêu nước tha thiết của a. Nhưng trong bài viết này, em không đồng ý với cách a đem đât nước Singapore ra để so sánh với đất nước của mình. Và điều cuối cùng e muốn hỏi anh là:’ giả su đất nước của chúng ta có một nên kinh tế phát triển như Singapore thì liệu anh có quay lại với Tổ Quốc không?’. Hy vọng sẽ nhận đươc câu trả lời của a! Cảm ơn anh!
Cảm ơn em. Anh nghĩ rằng, mình so sánh với mục đích gì mới là quan trọng. Lúc nào mình cũng cần những chuẩn mực để hướng tới mà 🙂
Cam on anh Khoa ve nhung loi chia se. Mong rang moi nguoi se ung ho anh Khoa va gop phan nao do cong suc cua minh
Anh Trần Đăng Khoa kính mến! Tôi thực sự cảm ơn anh bởi những cuốn sách mà anh đã gửi tặng tôi (3 cuốn)! vì bận công tác mà tôi chưa đọc hết các cuốn sách đó, tuy chưa đọc hết nội dung nhưng cuốn nào tôi cũng từng xem một số chương đầu, tối thấy thật bổ ích cho mọi người từ nội dung các trang sách mà anh cùng bà xã yêu quý Uông xuân Vy của anh rơi nhiều giọt mồ hôi cần mẫn để dịch từ tác giả nước ngoài, với mông muốn thật giản dị nhưng vô cùng cao đẹp: mang kiến thức kĩ năng sống đến cho mọi người Việt Nam tiếp cận chính xác, nhanh chóng những tri thức tiến bộ nhất của nhân loại để không ngừng xây dựng đất nước, với khát vọng nước Việt chúng ta trở thành con rồng lớn trong khu vực Châu Á. Hôm nay anh lại chia sẽ với tôi nội dung bài “Tôi là người Việt nam” làm cho tôi thật cảm động bởi tư tưởng cao đẹp và nghị lực làm việc phi thường của anh! lần nữa tôi xin cảm ơn hai vợ chồng anh và công ty đào tạo kĩ năng sống mà anh đang làm việc lời cảm ơn sâu sắc nhất về tư tưởng tiến bộ và kiến thức uyên bác, cách làm việc khoa học thể hiện tính trí tuệ và tư tưởng nhân văn lớn của anh. Tôi sẽ đọc hết tất cả những món quà quý mà anh gửi tặng tôi để vận dụng trong cuộc sống nhằm không ngừng thay đổi bản thân mình và góp phần xây dựng nước Việt ngày càng giàu đẹp như ý tưởng mà anh đã gieo mầm vào hơn 80 triệu người Việt Nam mà anh và công ty của mình đã thực hiện hơn hai năm nay!
Thân ái
Ngô Đình Hải
Tôi là người sinh ra và lớn lên trên miền biên viễn, nơi ngã ba biên giới của Tổ Quốc. Suốt chiều dài lịch sử dân tộc nhân dân ở vùng đất này đã kiên cường bám trụ “Sáng chắn bão giông chiều ngăn nắng lửa”. Ở nơi đây đồng bào mình dẫu nghèo, khó nhưng họ vẫn cần cù, nhẫn nại cấy, cày trên mảnh đất ông cha để bảo vệ từng tấc đất thiêng liêng của Tổ Quốc.
Mặc dù hôm nay trong việc thực hiện các dự định của mình có việc bạn chưa hẳn đã thành công như mong muốn, nhưng tôi tin, bằng nghị lực và ý chí, sức trẻ,khát khao và cả kế hoạch của mình bạn sẽ có thêm nhiều thành công và làm cho nhiều người cũng có được ước vọng, tự tin như bạn.
Cảm ơn đã kết bạn với tôi, đã tặng tôi những cuốn sách hay, góp phần nhân lên trong tôi niềm tin, tình yêu cuộc sống và tình yêu với đất nước mình. Chúng ta là người Việt Nam, hãy cùng góp phần nhỏ bé từ công việc của mình cho đất nước, dân tộc bạn nhé.
Đó có lẽ là điều không ít người dân Việt đang so sánh như anh nhưng để có những suy nghĩ tích cực mang tính xây dựng thì em nghĩ là vẫn chưa thật sự nhiều. Bản thân em cũng nghĩ mình không thể làm gì to tác nhưng là một sinh viên em chỉ làm được một điều mà riêng bản thân em có ý nghĩa là ” Chốg lại và tích cực phản đối tiêu cực trong môi trường giáo dục ở trường”. Em nghĩ đó là điều thật sự cần thiết để thế hệ tre Việt Nam ý thức đướctach nhiệm của mình và hành động bằng chính năng lực của mình. Không chỉ sinh viên mà em cũng có thể phê phán những giáo viên đứng trên giảng đường chỉ vì đồng tiền không thỏa đáng…Sinh viên đi học đã mất tiền học phí, tiền chi tiêu sinh hoạt mỗi ngày lại tốn thêm một khoản khá lớn chung chi chạy điểm, lấy lòng thầy cô….Em thực sự rất khó chịu và nếu có thể làm được nhiều hơn nữa em sẵn sàng hành động…Chỉ mong sao chính các bạn sinh viên có thể nhận thức được…Con đường dù có dài và nhiều khó khăn nhưng cố gắng và phấn đấu thì không gì là không thể phải không anh Khoa? Cũng giống như anh trong chương trình “Người đương thời” vây. Em xem và thật sự bất ngờ..và khâm phục anh..! CHúc cho a sẽ thành công và thành công hơn nữa…!
Thân ái…!
Việt Nam chẳng hề có bất kỳ điều gì trong những điều tôi liệt kê ở trên cả, và đó mới chính là lý do mà tôi quay về với Tổ quốc mình sau 10 năm đi xa. Biết rằng “một cánh én không làm nên mùa xuân”, nhưng ít ra tôi thấy mình có làm một chút gì đó vì quê hương của mình
Thưa bác Trần Đăng Khoa,vậy bác nghĩ khi về tổ quốc bác sẽ mang theo được nhũng gì từ Singapore để giúp ích cho nước nhà?
Việc mang gì không quan trọng bằng việc tôi mang về một bầu nhiệt huyết 🙂
Cảm ơn anh Khoa vì anh đã quyết định quay trở về và xây dựng đất nước.
Đúng là nước ta so với các nước trên thế giới vẫn còn rất nhiều rất nhiều các điểm khiếm khuyết. Nhưng em tin rằng, có được những người con dù đi xa, sống ở nước ngoài và vẫn quay về mang những gì đã học, đã biết để đất nước phát triển thì đất nước Việt Nam này sẽ có thể sánh vai với các nước khác một ngày gần đây!
Bài này em thấy anh viết hơi khác với những bài trước, em có mấy nhận xét, hy vọng sẽ có ích 🙂
– Phần lý do anh trở về Việt Nam hơi ngắn, nên nhiều người chưa biết nhiều đến anh và TGM thì đọc bài sẽ có cảm giác không tin tưởng lắm. Hơn nữa nhiều người lại mất niềm tin vào chế độ, vào thế hệ trẻ nên không hào hứng lắm với dự định của anh, thế nên họ cảm giác việc anh làm giống như muối bỏ bể,… em đoán vậy. Em nhớ có lần anh đã chia sẻ câu chuyện về một lần anh đi coach và anh hỏi “Nếu người Singapore nào cũng được dạy dỗ để tài giỏi thế, thì ai sẽ làm thuê cho họ?”….. Em nghĩ bản thân đây là một câu chuyện rất thuyết phục, anh cũng có niềm tin vào bản thân, vào ý chí vươn lên của các bạn trẻ….nên anh mới quyết định về Việt Nam.
Thực sự em cũng chưa biết phải sửa phần này thế nào cho thuyết phục hơn nên em chỉ góp ý được đến đây thôi. Anh thử sửa lại xem sao nhé, mong bài viết của anh sẽ luôn gặt hái được nhiều sự quan tâm và ủng hộ của mọi người.
– Phần hình ảnh của trang web: Trong slide có 2 hình: 1 hình có gắn dòng chữ “Chuyên gia Trần Đăng Khoa” và 1 hình có dòng chữ “Doanh nhân Trần Đăng Khoa”, không biết có phải tại photoshop nhiều quá làm cho anh trông nhiều tuổi hơn ở ngoài. Em nghĩ vậy sẽ tạo khoảng cách cho bạn đọc, nhất là các bạn trẻ. Ở mấy comment trước em thấy có người gọi anh là “ông”, chắc tại 2 tấm hình này^^ Em nghĩ rút ngắn khoảng cách về tuổi tác cũng là một cách tốt để gần gũi hơn với các bạn trẻ, những người anh muốn đào tạo.
Chúc anh ngày càng gặt hái được nhiều thành công, góp phần làm Việt Nam ta giàu mạnh!
Cảm ơn em 🙂
Cảm ơn Khoa rất nhiều. Hy vọng rằng, bạn không chỉ mạng lại những giá trị to lớn trong nền giáo dục nước nhà, mà mình mong rằng sẽ đến một ngày không xa, bạn hãy mạnh dạn là người đứng đầu của VN để có tư duy thay đổi được chiến lược lớn đối với VN, mang lại HP cho toàn thể dân tộc bạn nhé. Nếu là mình sẽ bầu bạn vào ghế Thủ Tướng VN rồi; Hãy cố lên bạn nhé đất nước luôn cần bạn.
Cảm ơn sự ủng hộ và tin tưởng của chị. Hiện tại, tôi không hề có chút nào mong muốn tham gia vào chính trị, chứ đừng nói đến đứng đầu nhà nước Việt Nam. Tôi có những mơ ước rất lớn cho đất nước, bên cạnh đó, tôi tin vào những hành động nhỏ và nỗ lực mỗi ngày hơn. Quan trọng là tất cả chúng ta – những người Việt Nam – cùng nỗ lực mỗi ngày, phấn đấu vươn lên vì bản thân mình, gia đình mình và người xung quanh. Được như thế, thì đất nước rồi sẽ có ngày vinh quang. Không ai có thể thành công một mình, cũng như không một đất nước nào có thể thành công nhờ vào chỉ một người.
Cảm ơn Trần Đăng Khoa đã chia sẻ những kỹ năng mềm rất cần thiết cho cuộc sống của mọi người.
Chào anh Khoa,
Em là 1 du học sinh ở Mỹ. Em chỉ mới qua Mỹ 5 tháng, nhưng em đã nghe rất nhiều chuyện về việc người Việt mình qua đó bị khinh thường đến mức nào. Em nghĩ, vấn đề lớn nhất của Việt Nam hiện nay chỉ là Ý THỨC của người dân mà thôi, chỉ cần lay chuyển được những tự tưởng chưa tốt của người dân mình, chắc chắn đất nước ta sẽ tốt lên rất nhiều. Thú thật, lúc đầu em cũng định đi du học rồi kiếm cách ở lại bên đó luôn, nhưng sau 5 tháng, em đã nhận ra không đâu bằng quê nhà mình. Việt Nam có thể không giàu bằng Mỹ, người dân không văn minh bằng, chính sách xã hội không tốt bằng, nhưng đây là quê hương mình. Từng con đường, từng căn nhà, đều có hương vị của quê hương. Càng nghe người khác nói xấu người Việt mình, em càng quyết tâm sau này học xong sẽ quay về, dù mình chẳng làm được gì cao cả (em học ngành Multimedia) nhưng ít nhất, từng việc từng việc mình làm tốt đều sẽ giúp ích được cho đất nước theo một cách nào đó. Quả thật chỉ có đi xa mới hiểu được tấm lòng mình dành cho nước mình, chứ trước đây em chỉ nghĩ đơn giản “không có đất nước này thì đến đất nước khác, miễn gia đình mình bình yên là được. lỡ có chiến tranh thì lo mà chạy, ngu gì ở lại đánh nhau”, vậy mà giờ em lại chờ mong từng ngày từng phút tốt nghiệp, để được quay lại mảnh đất chữ S thân thương này, ngay cả khi nguy cơ chiến tranh gần kề.
Thật xin lỗi anh vì đã viết nhảm ở đây, nhưng đọc xong bài của anh em thấy rất đồng cảm, nên nhất thời cảm hứng tuôn trào ^_^ mong anh thông cảm ^^
Ánh Kim thân mến,
Mọi công việc, mọi nghề nghiệp đều có giá trị nếu chúng ta làm đúng và cố gắng hết mình, bạn có thể tận dụng ưu thế của mình để giúp quảng bá về đất nước và con người Việt Nam, giúp thế giớ hiểu về những mối đe dọa đến chủ quyền đất nước Việt Nam ở Biển Đông trong bối cảnh hiện tại, giúp gắn kết những du học sinh, sinh viên để cùng nhau có những định hướng tương lai giúp ích cho quê hương.
Chúc bạn luôn vui khỏe và học tập thật tốt để như Giáo sư, Viện sĩ Trần Đại Nghĩa ngày xưa: “có ra đi và có trở về”.
Xin gửi tặng bạn quyển sách ‘Oxford thương yêu’ , rất hay và bổ ích cho các bạn du học sinh.
eBook: ‘Oxford thương yêu’ | Xem chi tiết tại: http://www.360-books.com/ebooks/share.php?fileid=ef21dd==MTk1OA82ab23df2 🙂
Chào bạn !
Nếu chỉ nói là “có” thì những gì singapore có thì Việt nam cũng có. Nhưng cái điều có của Việt Nam chẳng có tiêu chuẩn nào để đánh giá, cũng chẳng có mục đích chuẩn hướng nào cho cái điều có ấy. Trong thực tế nhiều khi tưởng là mình có hóa ra lại là không có mà còn trớ trêu nữa có mà không dám nhận.Không biết có phải là dân trí thấp hay hệ quả của lối suy nghĩ thực dụng ngày nay. Bạn là người Việt Nam, tôi cũng là người Việt Nam, bạn yêu Việt Nam tôi cũng vậy. Một xã hội tốt đẹp rất cần những người biết nói, dám nói, nói sự thật và nói đúng, nói để mọi người cùng nghe, có thể hôn nay họ nghe chưa rõ, nhưng ngày mai họ nghe rõ hơn, hôn nay họ chưa hiểu nhưng ngày mai họ sẽ hiểu. Điều quan trọng là lời nói đó phải là sự thật, khi mọi người đã nhìn ra sự thật, tức khắc họ sẽ điều chỉnh cách nghĩ của họ để sống cho phù hợp. Đó cũng là bản ngã tốt đẹp mà Thượng Đế đã đặt để trong mỗi con người.
Anh có những ý nghĩ cao quý, mong muốn mọi người có cuộc sống tốt hơn, xã hội đẹp hơn, đất nước giàu hơn thì tôi cũng xin được suy nghĩ giống như anh.Chúc anh luôn vững vàng trong sự.
Thân chào
Chào bạn !
Nếu chỉ nói là “có” thì những gì singapore có thì Việt nam cũng có. Nhưng cái điều có của Việt Nam chẳng có tiêu chuẩn nào để đánh giá, cũng chẳng có mục đích chuẩn hướng nào cho cái điều có ấy. Trong thực tế nhiều khi tưởng là mình có hóa ra lại là không có mà còn trớ trêu nữa có mà không dám nhận.Không biết có phải là dân trí thấp hay hệ quả của lối suy nghĩ thực dụng ngày nay. Bạn là người Việt Nam, tôi cũng là người Việt Nam, bạn yêu Việt Nam tôi cũng vậy. Một xã hội tốt đẹp rất cần những người biết nói, dám nói, nói sự thật và nói đúng, nói để mọi người cùng nghe, có thể hôn nay họ nghe chưa rõ, nhưng ngày mai họ nghe rõ hơn, hôn nay họ chưa hiểu nhưng ngày mai họ sẽ hiểu. Điều quan trọng là lời nói đó phải là sự thật, khi mọi người đã nhìn ra sự thật, tức khắc họ sẽ điều chỉnh cách nghĩ của họ để sống cho phù hợp. Đó cũng là bản ngã tốt đẹp mà Thượng Đế đã đặt để trong mỗi con người.
Anh có những ý nghĩ cao quý, mong muốn mọi người có cuộc sống tốt hơn, xã hội đẹp hơn, đất nước giàu hơn thì tôi cũng xin được suy nghĩ giống như anh.Chúc anh luôn vững vàng trong mọi sự.
Thân chào
Xem thêm: http://www.tgm.vn/toi-la-nguoi-viet-nam/#ixzz1QmgHZOy2
Cảm ơn vì những chia xẻ của bạn. Hãy làm tất cả những gì có thể làm được cho quê hương Việt Nam yêu dấu. Chúc bạn luôn hạnh phúc và mạnh khỏe. Mến.
chào chú, con là sinh viên năm 1 trường ngoại ngữ đà nẵng. con rất thích khóa học “tôi tài giỏi” và dự định sẽ vào sài gòn để học trong thời gian tới. con rất muốn hoàn thiện bản thân, trang bị cho mình những kỹ năng mềm bên cạnh những kiến thức sách vở đã học ở trường. nhưng, ở đà nẵng, những lớp học hay tài liệu về kỹ năng mềm như thế chưa phổ biến lắm. vì thế, con rất cảm ơn nếu được chú quan tâm, cung cấp tài liệu cho con. chúc chú sức khỏe và hy vọng sẽ được gặp chú ở lớp học TTG trong tương lai gần.
Toi that su rat chia se voi anh ve nhung dieu ma anh dang tran tro. Toi cung da tung muon thay doi mot cai j do trong linh vuc ma minh da hoc nhung luc bat tong tam. that su Vien Nam qua cung nhac trong duong loi lanh dao, cac vi hau nhu chi lo giu vung dia vi va chuc quyen cua minh ma quen di nhiem vu phat trien dat nuoc. Cp nhung bat cap ma toi da tan mat chung kien: Tieu cuc trong Giao duc, benh thanh tich quan lieu,…Toi thiet nghi cu da nay thi 1 Viet Nam XHCN kho thanh hien thuc lam. Toi nghi de thay doi nhung bat cap do chung ta can thay doi cach nhin nhan cua cac vi lanh dao. Voi thanh cong cua anh nhu bay gio toi tin anh co the lam rat tos dieu do. Toi ung ho anh va toi cung dang co gang de thay doi mot dieu gi do trong kha nang cua minh. Chuc anh thanh cong!
“một cánh én không làm nên mùa xuân” đúng là như vậy.nhưng bây giờ chính anh đã là én đầu đàn dẫn dắt các bạn trẻ việt nam làm nên mùa xuân cho đất nước.chúng ta cũng không biết rằng bao nhiêu năm nữa vn có thể như Singapore 10 năm ư hay là 20 năm nhưng trong thâm tâm mỗi con người việt nam điều mong ước một ngày không xa việt nam sẽ đạt được như singapore .
ĐỂ PHÁT TRIỂN ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM GIÀU MẠNH TRƯỚC HẾT CHÚNG TA PHẢI PHÁT TRIỂN BẢN THÂN ĐỂ TRỞ THÀNH MỘT CHÚ ÉN-DÙ LÀ BÉ NHỎ-LÀM NÊN MÙA XUÂN CHO VIỆT NAM
Sẽ có những khó khăn lúc ban đầu, sẽ có những chông gai,… Chúc anh thành công với ước mơ của mình.
ước mơ hay đó! hi`…
that tuyet voi. em rat thich bai viet nay, cam on to quoc sinh ra nhung con nguoi song de co ich cho doi
Chào em, anh hơn em chừng 10 tuổi nên em có thể gọi anh là anh cũng được. Hiện nay các đầu sách về phương pháp học tập và phát triển bản thân do TGM xuất bản đang được rất nhiều độc giả trên cả nước quan tâm đón đọc. Em có thể tải ebook có bản quyền tại đây nhé: http://sach.tgm.vn
Theo bạn viết thì singapo như một thiên đường trên trái đất. Báo chí cũng ca ngợi như thế. Họ đã tiến hành những biện pháp gì để có thể tiến nhanh như vậy? Mình có học tập được không?Họ có nhưng nhân tài nào nổi tiếng trên thế giới trong các lĩnh vực khoa học xã hội và khoa học tự nhiên? Trong các kỳ thi Olympic quốc tế thì thành tích của Singapo như thế nào? Ngành kinh tế chủ yếu của singapo là gì?
Nhiều nước thì dùng xương máu để thống nhất, sao Malayxia lại để singapo tách ra? Họ có nhiều dân tộc như vậy thì họ giáo dục truyền thống như thế nào? Hay không làm? Giá như được nghe bạn thuyết trình về những câu hỏi trên thì hay biết mấy? Không biết ở Singapo có bao nhiêu diễn giả và có nữ diễn giả không?
anh hay giup cho dat nuoc viet nam,con nguoi viet nam thay doi nhe.va nhat la Mien Trung que em dang rat can su thay doi.khong the song mai voi lu lut,han ha’n quanh nam, ruong dong mat trang the nay dc?chung ta can phai thay doi phai ko anh Khoa.em cam on anh rat nhieu.anh giong nhu la Ho Chi Minh (Bac Ho) thu 2 cua que huong Nghe An chung em do.nhung anh Khoa a.em thay that kho khan qua?em chi la mot cong dan binh thuong cua nguoi dan Xu Nghe thoi.em ko phai la mot nguoi co Chuc co Quyen noi thay doi la thay doi dc?uoc gi co anh Khoa o day thi chac chan que huong em se duoc thay doi.hy vong rang mot ngay nao do anh Khoa se ghe tham que huong em,que huong xu Nghe quanh nam lam lu voi ruong dong ma cuoc song ko khi nao kha’ len dc anh a?anh hay giup do nguoi dan que em phai thay doi va thoat ra khoi cuoc song nay anh nhe.em thay mat nhung nguoi dan xu Nghe chuc anh tat ca.hen gap anh mot ngay gan nhat.
vẫn là những chia sẻ nhẹ nhàng mà thấm đượm tình cảm và đi sâu vào lòng mọi người. Cám ơn anh Khoa!
chao anh!
Bai viet cua anh la mot su so sanh hay noi dung hon la mot mong muon mot Viet Nam phat trien, va that su dan chu va van minh.De co lam duoc dieu nay, nhin o goc do ca nhan em moi chuyen deu co the lam duoc o mot chung muc nao thi van la loi ich cho cong dong cho muc dich cao hon hon nua khong chi mat phat trien kinh te ma con y nghia la phat trien mot con nguoi that su. mot con nguoi da khong con vu loi ca nhan thi moi nguoi co gan ket lai voi nhau gan nhau hon. Va den den luc nao do su phat trien cua mot tam hon tren cai nen cua su phon vinh ve kinh te.
Mot vai cam nhan so sai. Xin dung cuoi!
Chân thành cảm ơn Diễn Giả luôn dành thời gian quý báu liên lạc với đọc giả . Tôi vừa đọc e-book của Diễn Giả với tiêu đề ” Tôi Là Người Việt ” khiến tôi chạnh lòng nghĩ lại thực tế hiện tại của chính mình . Tôi cũng tập tành viết lách trong mấy tháng gần đây , nhưng tôi viết về sự thất bại của mình và sự săn đuổi của những kẻ kỳ thị chủng tộc không ngừng nghĩ trên vận mạng tôi . Cái khó không bó cái khôn , nhưng vận mạng ,cơ hội học tập và mưu cầu luôn bị chụp tắt thì mức độ mưu sinh của con người phải nổ lực không ngừng . Lý do đó đã khiến tôi viết mặc dù những bài viết sẽ khó gõ cửa lòng người , nhưng tôi hy vọng người Việt Nam sẽ hiểu mà giúp nhau , bởi vì tôi cũng là người Việt .
Em cũng có cùng suy nghĩ như anh.Việt Nam cần lắm những người như anh!
Đọc bài viết của anh tôi cảm thấy trong anh còn nhiều điều trăn trở với quê hương đất nước mình. Anh là người có trình độ hiểu biết, đã có những thành công nhất định trong công việc và cuộc sống… Những gì anh thấy ở Singapore cũng là những gì mà chúng ta mong muốn đất nước mình có một ngày đạt được điều đó. Anh không phải là cánh én nhỏ đâu, bên cạnh anh còn rất nhiều những cánh én khác với khát khao cháy bỏng xây dựng quê hương đất nước mình giàu mạnh, nhân dân mình được ấm no hạnh phúc. Chúng ta hãy làm việc bằng hơn 100% sức lực của mình để đạt được điều đó. Singapore có những thuận lợi riêng nhưng chúng ta cũng có những điều kiện khác mà họ không có, họ làm được chúng ta cũng phải làm được. Chào thân ái!
Mitomcombui thân mến,
Môt que lửa không bao giờ có thể thành một đám lửa bùng cháy và rất dễ bị lụi tàn, chỉ có nhiều que lửa hợp lại với nhau thì mới đủ sức tạo thành ngọn lửa lớn làm sáng cho đời. Vì thế, những người Việt Nam, bất cứ ai nặng lòng với sự sống còn và phát triển của quê hương đất nước, hãy cùng tập hợp lại, giúp đỡ, nhắc nhở, khích lệ nhau học tập, làm việc để trở thành bậc đại trí, đại tài, có đủ đức, đủ tài, đủ sức giúp ích cho quê hương.
Xã hội bây giờ đầy rẫy cám dỗ, nào là cờ bạc, rượu, thuốc lá, ma túy, cám dỗ về tình dục, phim ảnh đồi trụy,…khiến chúng ta rất dễ sa đà, lãng phí thời gian, sức khỏe, trí tuệ và tiền bạc cũng như khiến chúng ta mụ mẫm, mất ý thức trách nhiệm với đất nước, với người thân và cả với chính bản thân mình, nếu chúng ta rời rạc, không tương thân tương ái thì sẽ dễ dàng gục ngã trước cám dỗ và có khi đánh mất tưổi trẻ, vơi cạn nhiệt huyết rồi trượt dài trong hết thất bại này đến thất bại khác, đến nỗi có khi trở thành gánh nặng của gia đình, u nhọt của xã hội, làm xấu hổ dòng họ, hại cho quê hương, tiếng nhơ trăm năm không rửa được.
Vì thế, chúng ta hãy xây dựng 1 cộng đồng anh em, quan tâm, thăm hỏi, khuyên nhủ, giúp đỡ lẫn nhau trong việc học, việc làm và cả trong đời sống xã hội để khi có ai vấp ngã thì có thể được kịp thời nâng đỡ, khuyên nhủ, chia sẻ hầu cho anh em có thể kịp thời đứng dậy đi tiếp con đường tốt, có ích cho đời, nở mặt bạn bè và gia đình làm giàu mạnh đất nước.
Mong được làm bạn với mọi người theo địa chỉ email: [email protected]
xin đính chính lại là: [email protected]
A Khoa thân mến!
Em nghĩ rằng chế độ nàẽ có no trên lý thuyết cũng hay cũng tốt cả. đặc biệt là chế độ mình- Một chế độ “của dân, do dân và vì dân”. Nhung đạt được như thế chưa trong lòng người Việt Nam ai cũng rõ cả. Em nghĩ là để xây dựng một xã hội như vậy trước tiên phải có dân chủ. Người dân phải dám nói tiếng nói của mình mà ko bị chèn ép, phải được bày tỏ tâm tư nguyện vọng mà ko sợ bị trả thù… Và nhất là xã hội ta chưa trọng người tài. Người tài mà ko có tiền ko có thần thế cũng bó tay. Một đất nước cũng như một tập thể thành công hay thất bại 70% la do người lãnh đạo. Hy vọng đất nước mình tươn lai sẽ có những người lãnh đạo tài dõi để vươn lên trở thành một Singapore, một Nhật Bản mới.
Chào Khoa, thực sự tôi không thể nói gì hơn lòng yêu nước của Khoa, ước gì có nhiều con người khi sống xa Tổ Quốc cũng có chí hướng như Khoa mang tất cả những gì học hỏi được ở các nước trên thế giới về phục vụ Quê hương đất nước. Khoa biết không tôi được đi nhiều nơi trên đất nước ta, và cũng gặp rất nhiều hoàn cảnh mà có lẽ tôi không thể tả nổi cho Khoa được mà chỉ biết nói với Khoa là còn quá nhiều gia đình khó khăn, quá nhiều các em không được đến trường do điều kiện gia đình. Do đất nước ta nghèo, tất cả cũng là do chiến tranh vv và ……., và giờ đây nữa về tình hình đất nước ta bọn Trung Quốc cứ gây hấn như vậy thì liệu chúng ta có thể tập trung làm kinh tế được không? đến bao giờ đất nước ta giàu được nhỉ? có lẽ rất mong mọi người con sống xa Tổ Quốc góp sức xây dựng Đất nước, Mình cảm ơn mọi người nhiều lắm……
“Sống là cho không chỉ để riêng mình”
Chúc Khoa thành hạnh phúc và Thành đạt!
Chào thân ái!
Mong rằng thường xuyên nhận được những tâm sự, chia sẻ của anh – người bình thường nhưng làm được những việc phi thường. Chúc anh luôn thành công và lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết với công việc
Thật cảm ơn bạn đã cho tôi biết và xin chia sẻ những thông tin này. Là một người Việt Nam thực sự tôi cũng như bạn và những người có tâm huyết khác đều muốn đất nước ta giàu mạnh “Sánh vai các cường quốc”. Mỗi người hãy đóng góp phần nhỏ bé của mình để đạt được mục tiêu ấy. Phải có lòng quyết tâm và tư tưởng Lý Quang Diệu thì Singapore mới có ngày hôm nay phải không bạn. Chúc bạn luôn mạnh khỏe và đạt mục tiêu trên con đường mình đã chọn.
Cảm ơn anh Khoa đã chia sẻ về đất nước Singapore tươi đẹp và giàu mạnh. Việt Nam hoàn toàn có thể vươn lên nếu dân tộc ta biết học tập và phấn đấu vươn lên thì mọi chuyện thì có thể thành hiện thực và có những con người từ xa xôi mong muốn góp phần cho tổ quốc giàu đẹp cũng như trong bài thơ mùa xuân nho nhỏ của Thanh hải
Chân thành cảm ơn anh Khoa về những gì anh đã mang về cho Việt Nam. Em là người rất hâm mộ anh, và luôn mong muốn có một ngày có thể được học hỏi từ anh.
A Khoa thân mến!
E thật lòng cám ơn a,nhờ có a mà thời gian vừa qua e có thể ….thay đổi được chính mình cả trong suy nghỉ lẫn cách sống….!
Những bài viết của a rất hay và đều có ý nghĩa!
Đúng như a nói “một cánh én không làm nên mùa xuân” nhưng không vì thế mà ta bỏ cuộc, chỉ cần có niềm tin và lòng nhiệt huyết thì đến “sỏi đá cũng thành cơm” thôi.
E chúc a sức khỏe,hạnh phúc và mỗi ngày mới là niềm vui mới đến với a!
E mong rằng sẽ nhận được nhiều kinh nghiệm sống quý báu từ a !
E cám ơn a!
E chào a!!!!!!!!!!!!!!
Một bài viết thật tuyệt, anh Trai ơi. Là một cử nhân TTG, em sẽ quyết tâm sống thật xứng đáng, tạo ảnh hưởng tích cực đến những người xung quanh mình. Tôi yêu Việt Nam.
Cảm ơn bạn về bài viết hay và ý nghĩa. Những cái bạn đã nêu cũng là ước mơ của bao người. “Một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân..” Đúng vậy, nhưng mình tin rằng cũng sẽ có thêm nhiều cánh én nhỏ nữa cũng có tâm huyết như vậy thì điều đó sẽ sớm thành hiện thực.
Chúc bạn thành công hơn nữa.
Thân chào.
Rất vui vì được biết một anh Khoa đầy những ấp ủ như vậy, bản thân em và tất cả mọi người dân trên đất nước Việt Nam thân yêu này đều có những suy nghĩ như anh, đặc biệt thể hiện mạnh mẽ khi bị xúc phạm đến lòng tự hào dân tộc, nhưng để có được những suy nghĩ ấy trong thời bình này thì trước hết phải có thực thì mới vực được đạo, em có một ước mơ là trở thành doanh nhân vuơn ra thế giới và trên con đường đến mục tiêu đó sẽ tìm kiếm rất nhiều người cùng chí hướng, để có thể nhắc nhở nhau khi cùng cực, hay cùng nhau xây dựng cơ đồ, bởi vì rõ ràng trong thời buổi này kinh tế là cái chủ chốt, nước nào giàu thì mạnh. Qua nhiều vụ lùm xùm do Trugn Quốc gây ra, thực sự thấy bị ức chế kinh khủng, mong anh hãy gom góp những cánh yén khác để cùng làm nên mùa xuân.
Chào anh Đăng Khoa!
Những gì anh nhìn thấy ở singapore, trong tương lai không xa sẽ có ở Việt Nam nếu cả dân tộc của chúng ta cùng hành động xây dựng đất nước, đất nước của chúng ta không được như singapore là vì còn quá nhiều người không thích lao động và trao dồi nâng cao kiến thức . CHÚNG TA CÓ KIẾN THỨC CÓ TƯ DUY TỐT + TINH THẦN HĂNG SAY LAO ĐỘNG LÀM VIỆC = THÀNH CÔNG
quả thực là bài viết của anh Khoa rất có ý nghĩa và thiết thực,
khi nhìn lại thì Việt Nam mình còn thua xa và từ bài viết này em nghĩ thế hệ trẻ cần nỗ lực hơn nữa để sánh vai với các nước khác, tuy nhiên em cũng biết rằng VN còn thiếu rất nhiều điều kiện về tài chính cũng như nhân lực có trình độ và kế hoạch phát triển đất nước là vẫn một chặng đường dài phía trước.
quả thật khi đọc những dòng tâm sự này của anh em thấy thật nên cảm ơn anh vì đã quay về Việt Nam và cống hiến tài năng trí tuệ của mình cho đất nước,đó là một tinh thần rất đáng trân trọng va hoan nghênh.thế hệ đàn em chúng em rất cần sự dẫn dắt của lớp đàn anh như anh.cũng như lời anh đã nói để xây dựng đất nước Việt Nam mình giàu mạnh được như nước bạn mỗi công dân Việt Nam cần cố gắng hết sức mình ra sức học tập rèn luyện lao động tích cực hơn nữa.cảm ơn anh!
Đúng VN còn nhiều điểm không bằng Singapore, nhưng tôi nghĩ rằng mọi sự so sánh đều khập khiễng
Nguyên nhân: Đất nước Singapore có một nền dân chủ thực sự – tam quyền phân lập, Chính phủ Singgapore đồng thuận chống tham nhũng.
Kết quả: Đất nước Singapore như bạn đã thấy.
Để Việt Nam sẽ phát triển như Singapore hy vọng vào tương lai, vào sự chuyển nghiệp của thế hệ trẻ Việt Nam.
Cảm ơn anh vì bài viết rất hay. Hy vọng rằng sẽ có thật nhiều cánh én nữa để làm nên mùa xuân Việt Nam ngày càng tốt đẹp hơn.
TỔ QUỐC NHÌN TỪ BIỂN.
Tác Giả: Nguyễn Việt Chiến.
Nếu Tổ Quốc đang bão giông từ biển
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển
Mẹ lên rừng thương nhớ mại Trường Sa
Đất Tổ Quốc khi chập chờn bóng giặc
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn
Biển Tổ Quốc chưa một ngày yên ả
Biển cần lao như bóng Mẹ bạc sờn.
Nếu Tổ Quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên long
Sóng lớp lớp đè lên thề,m lục địa
Trong hồn người có ngọn song nào không.
Nếu Tổ Quốc nhìn từ bao quần đảo
Lạc Long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu mãi nhớ ghi.
Đêm trằn trọc nỗi mưa buồn chớp bể
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên song giữ
Thương hồn mê bão tố phía âm u
Nếu Tổ Quốc nhìn từ bao thương tích
Những đau thương trận mạc đã qua rồi
Bao dáng núi còn mang hình góa phụ
Vọng phu buồn vẫn dữ trẻ, ru nôi.
Nếu Tổ Quốc nhìn từ bao hiểm họa
Đã mười lần giặc đén tự biển Đông
Những ngọn song hóa Bạch Đằng cảm tử
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng.
Thương Đất Nước trên ba ngàn hòn đảo
Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn
Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy
Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi than.
Nếu Tổ Quốc neo mình đầu sóng cả
Những chàng trai ra đảo đã quên mình
Một sắc chỉ về Hoàng Sa thưở trước
Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh.
Nếu Tổ Quốc nhìn từ bao mất mát
Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời
Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất
Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi.
Cảm ơn anh Khoa!
Đọc xong bài viết của anh, em cảm thấy sáng ra nhiều lắm. Dường như, tạo một động lực hối thúc em luôn phát triển bản thân, đừng tuyệt vọng mà dễ dàng từ bỏ con đường phía trước.
Tương lai của Việt Nam tuỳ thuộc vào nhiều yếu tố trong đó có một điều cốt lõi đó là hệ thống giáo dục của của Việt Nam và trên hết đó là việc tự giáo dục bản thân mình. Sống và làm việc thật tốt trước hết là phục vụ cho lợi ích của cá nhân đặt trong lợi ích của toàn xã hội. Có phải vậy không Anh?
A Khoa ơi làm ơn hãy giúp em với em rất muốn tham gia khóa học TTG. Sau khi đọc TTG-BCT em đã tạo ra mục tiêu cho baanthẩn, nhưng em vâânchữa đủ quyết tâm anh ạ. Em thấy trên diễn đàn nhiều bạn khen về khóa học lắm, em rất rất muốn học để có thêm nghị lực và quyeêttấm thực hiên mục tiêu. Nhưng khi em nói với gia đình, bố mẹ em ở xa nên bà nuôi em, em hỏi ý kiến bà thì bà lại nói khóa học này chỉ là những khóa học lừa tiền người ta thôi không ích lợi gì cả, với lại bà bảo cái quyết tâm là ở trong đầu sao mà cần phải người khác đưa cho quyết tâm. Em không thể nào giải thích nổi, vì em chỉ biết khóa học là một chương trình học cach giúp con người có thêm quyết tâm và làm chủ cuộc đời, nhưng với người lớn thì hộ thấy thật phí phạm tiền của vì học thế theo họ không ích gì cả…. A làm ơn giúp em, chỉ cho em cách để em thuyết phục mọi người với: Thứ nhất là em đã công bố mục tiêu với tất cả bạn bè rồi nếu không thực hiện dược thì nhục lắm, thứ hai là dù em có cố gắng thì vẫn thấy nản lòng và trì hoãn….Mọi người trong gia đình em chỉ nghĩ là học được cái có thêm quyết tâm và làm chủ cuộc đời thì không giúp gì cho em cả, mọi người bảo học trong sgk cũng học giỏi, Em là người không biết ăn nói nên không tài nào giải thích nổi anh à. Làm ơn hãy giú em . Reply em sớm nha anh, các khóa học toitaigioi!teen nhanh hết vé lắm. Cám ơn anh
Chào em, để thuyết phục bố mẹ, em cũng cần phải hiểu rõ hoàn cảnh của mình và suy nghĩ của bố mẹ. Do đó, em hãy đọc bài viết sau của anh để có thể thuyết phục bố mẹ tham dự khóa học một cách tốt nhất nhé: http://www.vuontoithanhcong.com/viewtopic.php?f=103&t=7459
Chúc em thành công!
Cảm ơn anh Khoa vì đã lựa chọn: trở về với Việt Nam, dù biết rằng “Việt Nam chẳng hề có bất kỳ điều gì trong những điều tôi liệt kê ở trên cả”. Đã có biết bao nhiêu lời than vãn về cuộc sống ở đây, đến nỗi đã gieo ra một ý tưởng ” ra nước ngoài sinh sống thì sẽ phát triển hơn”, hiện tượng chảy máu chất xám…Nhưng, anh vẫn quay lại…Anh ơi anh không phải là một con én đơn độc đâu! Vì em tin rằng, đất nước mình vẫn còn những người mang chí hướng giống anh, trong đó có em. Hy vọng, những gì mà những cánh én nỗ lực làm ngày hôm nay sẽ mang đến một mùa xuân tươi đẹp cho tương lai.
Chào bạn Trần Đăng Khoa,
Đọc bài viết của bạn tôi rất cảm thông và chia sẻ với những suy nghĩ của bạn.
Đúng là “Một cánh én không làm nên mùa Xuân”, nhưng nếu tất cả chúng ta mỗi người đều là một cánh én, thì Mùa Xuân ắt sẽ lại về!
Tôi luôn ngưỡng mộ những bạn trẻ nhưng ý thức rất rõ trách nhiệm của mình trước cuộc sống của bản thân và cộng đồng, dũng cảm dấn thân để chia sẻ ước mơ cháy bỏng của mình với những người khác, để cùng nhau tô điểm cho Mùa Xuân của đất nước Việt Nam.
Chúc Đăng Khoa luôn khỏe mạnh để tiếp lửa cho tuổi trẻ Việt Nam.
Chúc TGM ngày càng tăng tốc trên con đường vươn tới thành công!
Các bạn ơi! Mỗi chúng ta sẽ là một cánh én nhé!
nhung chia se nay rat bo ich
no se giup moi chung ta tu y thuc hon ve cuoc song xung quanh chung ta va xay dung dat nuoc di len.
hihi
Những gì Singapore đạt được ngày nay là nhờ mô phỏng thành công mô hình của đất nước Thụy Sỹ,vậy Việt Nam chúng ta có thể đạt được thành tựu tương tự hay không?
Trân trọng cảm ơn những dòng chia sẻ thông qua bài viết “Tôi là người Việt Nam”, như một thông điệp ẩn chứa nhiều ý nghĩa. Đất nước ta còn nhiều khó khăn, đang cần nhiều ở thế hệ trẻ, bạn là người tiên phong hành động bằng công việc thiết thực, có mục đích rõ ràng, tôi tin và hy vọng nhiều ở bạn. Song, cũng đáng tiếc vẫn còn một số “rơi rớt” trong số nhỏ, sao họ không biết tự hỏi đã làm được gì cho Đất nước này? đã lên giọng chê trách(?).
Tôi ngưỡng mộ cách trả lời ngắn gọn, nghiêm túc nhưng đầy đủ với lòng bao dung thương người của bạn.
Tôi luôn mong nhận được những lời chia sẻ ở mọi lĩnh vực của bạn, chính điều đó đang giúp tôi rất nhiều. Xin một lần nữa cảm ơn. Chúc một ngày vui vẻ, thân ái!
Dieu a Khoa noi em cung nghi toi lau roi. Nhung luc do con nho, nhieu thu ban tam khac nen k de y toi nua. Lan nay doc note nay cua a, e nghi moi ng nen co gang mot chut, dan dan se co ket qua !Thanks
Singapore đúng là một đất nước lý tưởng mà đất nước nào cũng muốn thực hiện, ai cũng muốn sống trong những đất nước giàu đẹp và phát triển đó, nghe diễn giả điểm qua thôi tôi cũng muốn sống trong đất nước đó.Nhiều người con đất Việt đã ra đi để lại một mảnh đất nghèo và lạc hậu nhưng khi họ thành đạt rồi họ không quay trở lại để giúp ích cho đất bởi môi trường không hợp cho họ phát triển nhưng vẫn có nhiều người họ đã vượt lên tất cả để cố gắng tìm về với Tổ quốc thân yeu của mình với một ý tưởng lớn lao giúp một phần nhỏ bé của mình cống hiến sức mình cho đất nước. Một cánh én không làm nên mùa xuân cũng như một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao vì thế mà diễn giả khao khát được giúp hơn 1 triệu người Việt Nam giàu có hơn khi đó họ mới giúp đất nước mình phát triển và đi lên một nước phát triển mạnh cái đó cần có một thời gian dài nó như một mầm mống đầu tiên để thực hiện ước muốn của mình và không chỉ vậy mà của tất cả con người Việt Nam, Diễn giả thật là một người kiên cường và nhiệt thuyết với đất nước, mong rằng sẽ có hơn 1 triệu người Việt Nam sẽ giàu có mà diễn giả đang thực hiện hưởng thụ cuộc sống là sự thoải mái của tâm hồn chứ không phải là sống trong một căn nhà lớn có xe hơi …..mọi thứ. Tôi hi vọng và muốn mình thay đổi về cách sống khi biết đến diễn giả, tôi biết đến diễn giả là qua mail của mình. Thật sự cảm ơn diễn giả rất nhiều.
Tôi cũng rất đồng tình với chia sẽ trên của anh,
Thật khó để cho những người trẻ như chúng ta làm được nhiều nhất những gì tốt đẹp cho xã hội, làm sao cho trọn vẹn khi còn đó những rào cản nhận thức và tinh thần hợp tác.
Tinh thần Duy Tân vẫn luôn còn đó nhưng có mấy người ở vị thế tiên phong dám làm cho đúng như lương tâm mình nghĩ đâu. Ăn trên ngồi trước gặp khó thì rụt cổ như rùa, cái cần là chỉ mong làm đúng thôi chưa nói đến làm đủ và đạt!
Những thiệt hại mà những kẻ ăn trên ngồi trước gây ra ai sẽ giải quyết, Thật nực cười khi hậu quả lại đổ vào những dân đen vốn đã nghèo và đang vật lộn với miếng ăn hàng ngày.
Bao nhiêu năm nữa Việt Nam ta có được cái gọi là ” An sinh xã hội ” để không còn cảnh những người già nua chống gậy xin từng miếng ăn từng giờ từng ngày, không nhà cửa, không tình thương… Thật xót xa khi nói lên những điều này.
Có lẽ đây không là trăn trở của riêng tôi đâu, tôi dám chắc thế!
Hy vọng những chia sẻ này sẽ được chia sẽ cho mọi người.
em thấy kĩ năng tự giáo dục là cốt lõi. Anh rất thành công trong việc thay đổi thái độ, tư duy của bạn trẻ Việt Nam.
Tôi là người Việt Nam, nên tôi biết rằng VN còn nhiều nhiều những thứ khác không bằng các quốc gia khác, không chỉ riêng Sing. Tôi nghĩ thật may mắn và hạnh phúc khi sinh ra là người VN, vì ít ra bạn cũng biết rằng mình sinh ra để làm gì, sứ mệnh của cuộc đời bạn là gì và không môi trường nào tốt hơn để bạn tự vươn lên và khẳng định mình tốt như tại VN, quê hương của tôi và bạn.
xin chào anh Trần đăng khoa, xin cám ơn anh về món quà sáchTôi tài giỏi mà anh đã tặng Tôi, Tôi đã đọc ,sach rất hay ,theo tôi được biết ở ngoài Bắc chưa có trung tâm đào tạo các chương trình như anh đang đào tạo.một số diễn giả như nguyễn hưu Trí, Trần đăng Triều …đang có kế hoạch mở trung tâm ở Hà Nội ,lúc đó những người ngoài 50 tuổi như chúng tôi sẽ có cơ hội được học …Tôi rất tôn trọng những Người Việt trẻ như Anh Khoa có tâm huyết với thế hệ trẻ ,hy vọng trong tương lai Bộ giáo dục có chương trình hay như TGM cho học sinh ,sinh viên VN được học chúc Anh thành công ,hạnh phuc và biết sống vì mọi người.bạn đọc Lưu quý Khoa
Em đang có việc nhờ anh Khoa giúp đỡ, đã tìm cách liên lạc qua email, sđt nhưng không đc nên em comment ở đây nhé
http://www.mediafire.com/***
Không có virus nhưng anh vẫn cứ bật anti-virus lên nhé
Vì ở đây hạn chế nên anh tải file .doc này về nhé
Mong hồi âm sớm nhất từ anh Khoa
Cảm ơn anh
Chào em, anh đã nhận được chia sẻ của em và sẽ hồi âm ngay khi có thể. Cám ơn em.
Cảm ơn anh Khoa rất nhiều vời những gì anh cống hiến cho thế hệ trẻ Việt Nam, anh là người thật sự yêu nước khi đem những kiến thức rất hữu ích về Việt Nam. những cống hiến và đóng góp của anh đã có những kết quả tuyệt vời. bản thân em cũng đang trưởng thành dần từ khóa học TÔI TÀI GIỎI của anh và em tin chắc chắn anh cùng TGM sẽ thực hiện được sứ mệnh giúp người VN thành công hơn ,hạnh phúc hơn. chúc anh Khoa luôn hạnh phúc nhé! và chắc chắn em cũng đã sẵn sàng nỗ lục học hỏi để góp chút ít công súc mình vào công cuộc xây dựng Việt Nam ngày càng giàu mạnh hơn.
Cám ơn anh Khoa rất nhiều. những quyển sách anh Khoa viết rất hay. Như ” làm chủ tư duy thay đổi vệnh mệnh, bạn tài giỏi tôi cũng tài giỏi” Nhờ những cuốn sách đó mà tôi học hỏi được rất nhiều. Rất mong được đọc những cuốn sách tiếp của anh Khoa.
Cám ơn anh Khoa nhiều!
“mot cay lam chang nen non,ba cay chum lai nen hon nui cao”chung ta hay cung chung tay gop phan xay dung dat nuoc,toi yeu VN
Tôi thầm khâm phục anh vì sự so sánh trên. tôi thầm mong nhiều người Việt Nam sẽ có được suy nghĩ như anh và tôi cũng mong rằng những bài viết của anh sẽ chắp cánh cho những người đang sống và chưa quan tâm đến xã hội, đất nước. Cảm ơn anh rất nhiều.
Tôi thì tôi lại nghĩ khác bạn ạ!
Singapore, Hàn Quốc,….. Một số nước khác nữa kể cả Nhật Bản đều là những con rồng châu á vì sao vậy?????
nhình tổng thể thì các nước náy đều được bảo trợ về quân sụ của Mỹ vì vậy mỗi năm đã có rất nhiều nhiều tỉ đô la đáng lẽ đầu tư vào “Quân Sự” thì đã được dành cho đầu tư vào nền kinh tế…và như bạn đã nói vồn đầu tư vào kinh tế đúng hướng thì nó sinh con đẻ cháu nhanh lắm
Chưa kể ngoài ra họ lại còn nhận được nhiều tỉ đô viện trợ không hoàn lại từ việc nhượng lại sân chơi quân sự này thế thì không có lý gì không phát triển mạnh mẽ chứ. họ phát triển nhanh vượt bậc là đứng rồi
Còn Việt Nam thì sao chứ? sau chiến tranh là hoang tàn đổ nát và phải đi theo vết xe đổ của các anh cả anh hai là Xô Viết, Trung Quốc để đổi lấy viện trợ vế quân sự giải phóng cho miền nam ruột thịt? Tôi tạm lấy ví dụ hằng năm VN phải đàu tư 15% GDP vào ngân sách Quốc phòng, Cứ 100 người trong độ tuổi lao động thì phải nuôi không 15 người làm công tác đảm bảo chủ quyền quốc gia cho họ chưa kể đến lực lượng anh ninh nữa bạn nhé, Ngoài ra họ còn phải nuôi con cái họ cha mẹ già, không lương hưu, những thương bênh binh sau chiến tranh, người nhiếm chất độc gia cam……mà Việt Nam 80% là nông dân bạn ơi!!!!
Nếp tôi và bạn là lãnh đạo chính phủ Việt Nam thì có làm được những điều như Nhật, Sing, Hàn…không chắc chắn là không vì không ai trong chúng ta lại muốn mất nước thêm một lần nữa
Nhưng nhình lại nền kinh tế của chúng ta thì sao chứ theo tôi cũng đã có sụ chuyển biến mạnh mẽ đấy chứ tốc độ tăng trưởng khá, đói nghèo được đẩy lùi, và đặc biệt là chính phủ Việt Nam kêu gọi và tạo điều kiện mọi thành phần kinh tế đầu tư vào vào nền kinh tế của họ “Mà bạn là người tiên phong đó thôi” với phương châm cùng hợp tác cùng có lợi !!!!!!
“Trong những bát cơm trắng ngần thơm ngon đâu đó vẫn còn những hạt sạn điều đó là khò tránh khỏi” Và tôi tự hào mình là người Việt Nam
Rất vui mừng chia sẻ cùng bạn đôi điều về chủ đề tôi là người “Việt Nam” Bạn Thân Ái !!!
cảm ơn bài viết của anh.
theo tôi nghĩ đây là những cái được của người ta mà mình nên phấn đấu – đây là nghĩa vụ của mổi người Việt Nam.
Em cảm ơn Anh Trần Đăng Khoa vì bài viết của anh rất hay. Qua bài viết này của anh em càng cảm thấy tự hào hơn khi mình là một người con của dân tộc Việt Nam ngàn năm văn hiến.
Em hi vọng Anh và các Anh chị dịch giả sẽ ngày càng dịch được nhiều hơn nữa những cuốn sách hay để thế hệ trẻ chúng em học hỏi được nhiều điều bổ ích hơn nữa
CHÚC ANH LUÔN THÀNH CÔNG
Kính chào diễn giả Trần Đăng Khoa!
Anh năm nay đã 51 tuổi, anh vừa biết trang web của em tối hôm qua (16/7/11) và anh say sưa đọc hơn 5h đồng hồ cho đến khi…nhòe cả mắt mới thôi. Anh thực sự ngạc nhiên về sự trải nghiệm của em với cuộc đời trong lứa tuổi 30! sao mà sâu sắc thế (góc suy ngẫm). Cám ơn em về những tình cảm em đã dành cho mọi người, cho đất nước VN thân yêu của chúng ta. Anh cảm phục em vì em biết cách làm cho tương lai của đất nước mình giàu lên bằng cách nào – cái cách mà có thể chưa ai nghĩ đến hoặc đã có lần nghĩ đến những không đủ tâm lực để thực hiện nó. “Dân giàu, nước mạnh”, cách tốt nhất để nước VN mạnh lên là mọi người dân – nhất là lớp trẻ – phải biết cách làm giàu. Chỉ có sự phồn vinh mới có thể tự bảo vệ mình, bảo vệ đất nước mình trước những thế lực thù địch mà thôi! Sự đóng góp của em ngày hôm nay sẽ có tác dụng sâu sắc đến tương lai của đất nước ngày mai đấy! Anh tin chắc như vậy!
Cuối cùng anh chúc em có đầy đủ sức khỏe để đi tiếp chặng đường đầy gian khổ, đầy vinh quang của ngày mai!
Thân gửi anh Trần Đăng Khoa,
Trước hết em xin gửi mọi lời chúc tốt đẹp đến anh cũng như toàn bộ mọi thành viên trong tập đoàn TGM.
Bài viết “Tôi là người Việt Nam” của anh là một trong những bài viết có sức ảnh hưởng nhất mà em đã từng được đọc (đối với riêng em), chính bài viết ấy làm em phải “hành động ngay”, đó chính là việc em ngồi ngay vào bàn và gõ lộc cộc những suy nghĩ của mình.^^
Đối với em từng dẫn chứng của anh đưa ra về đất nước Singapore giống như là từng lưỡi dao sắt nhọn cứa đứt cái niềm tin rằng chẳng bao lâu đất nước ta rồi sẽ khác (còn xa lắm, phải không anh?). Nó làm cho em nhớ đến những lần em loay hoay trên mạng khi đọc về những tấm gương bằng tuổi hoặc có lẽ là nhỏ tuổi hơn mà đã thành công nhiều lần so với em, một cảm giác mất mát vì rằng mình bỏ phí quá nhiều thời gian vô ích, một cảm giác không công bằng khi biết rằng lúc mình nhận ra thì chắc không còn kịp nữa, một cảm giác ganh tị (ôi trồi vô vàng cảm xúc tiêu cực và đỗ lỗi).
Tạm gác những cảm xúc tiêu cực không đáng có kia, giờ đây em muốn chia sẻ vài thứ quan trọng hơn và có lẽ làm em tâm đắc hơn.
“Việt Nam chẳng hề có bất kỳ điều gì trong những điều tôi liệt kê ở trên cả, và đó mới chính là lý do mà tôi quay về với Tổ quốc mình sau 10 năm đi xa. Biết rằng “một cánh én không làm nên mùa xuân”, nhưng ít ra tôi thấy mình có làm một chút gì đó vì quê hương của mình.” (trích từ bài viết của anh)
Em mãi thích phần bộc bạch trên; thật sự rất thực tế, nhìn thẳng vào vấn đề, không hề giấu giếm sự nghèo khó và thiếu thốn của đất nước nhưng qua đó cũng thấy được tận sâu trong trái tim của một người Việt Nam tình yêu mãnh liệt đối với quê hương và cái hoài bão đưa nó bay cao trên bầu trời quốc tế. “Một cánh én không làm nên mùa xuân”, đứng trước câu nói này em có hai suy nghĩ. Quả thật trên thế giới này không có một quốc gia hay một cá thể nào có thể tồn tại mà không có sự tương quan với nhau, huống chi là sự đấu tranh cho một thứ quả không nhỏ với tầm tay. Nhưng cũng chính cái tính khắc nghiệt đó mà tự trong bản thân mỗi con người sẽ sản sinh ra loại vắc-xin khát vọng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Như cuộc đấu tranh giành quyền độc lập dân tộc của ông cha ta ngày trước, như cuộc nội chiến nước Mỹ giải phóng nô lệ và xóa bỏ phân biệt sắc tộc và có lẽ còn nhiều còn nhiều những điều tương tự như thế trên hành tinh này. Có vẻ hơi sách vở và bị cho rằng thời xưa không còn giống thời nay, nhưng em nghĩ anh Khoa sẽ hiểu vì sao em lại đưa ra những ví dụ trên. Để làm nên những điều thật sự to lớn em nhận ra không phải chúng ta chỉ ngồi đó chờ mãi, chờ cho đến khi chúng ta có đủ mọi thứ đảm bảo cho sự thành công trong tương lai… đó chắc chẳng còn gọi là đấu tranh vì ước mơ nữa mà sẽ là “ngắm tranh vẽ ước mơ”. Còn nữa nhá em hiểu rằng sự thành công vang dội cuối cùng luôn phải nhìn lại người đã nổ phát súng đầu tiên cho nó. Chính người đó đã châm cho nó một ngọn lửa hi vọng mà nó đang mong chờ mòn mỏi. Thật tự hào và hãnh diện khi anh đã tạo nên điều đó.
Một cánh tay nhỏ cùng với một trái tim lớn, và rồi đây cánh tay ấy sẽ ngày càng mạnh hơn nhờ sự ủng hộ của nhiều cánh tay nhỏ khác. Em đây tuy chưa thể giúp được gì nhiều ngoài việc ủng hộ và học tập thật tốt, nhưng cùng với anh, tập đoàn TGM và vô số những bạn trẻ khác sẽ vẽ nên một bức tranh nơi có một trái tim được ghép từ vô số trái tim khác và được khắc lên dòng chữ Việt Nam.
Minh Châu ^^
Tôi rất đồng tình với cách đặt vấn đề mà bạn nêu ra. Nhưng với Việt Nam cái cần có bây giờ theo tôi là tính cộng đồng, tính minh bạch trong quản lý. Nếu 2 vấn đề này được giải quyết thì tôi tin rằng Việt Nam sẽ nằm trong tốp các con hổ châu á trong 10 năm nữa.
Em cảm ơn Anh đã gởi bài viết hữu ích này . Đất nước ta quả thật còn rất nghèo .Nhất là về tri thức Nền giáo dục của đất nước ta so với nhật và singapore còn yếu hơn rất nhiiều .Bản thân em là người Việt Nam em rất yêu đất nước mình và hy vọng đất nước mình ngày càng phát triển mạnh hơn nữa về giáo dục .sỡ dĩ đất nước họ phát triển mạnh như vậy là nhờ nền giáo dục của họ rất phát triển ,nhân cách phẩm chất tư duy của người dân được giáo dục rèn luyện trao dồi ngay lúc rất nhỏ, được đào tạo tiếp cận với những kỹ năng sống thành công . Công ty TGM ra đời đã giúp nhiều người việt nam cải thiện cuộc sống của mình .Và nếu như bạn trẻ bây giờ thay vì giành thời gian vào những trò vô bổ hãy đầu tư vào những khóa học kỹ năng sống thì tương lai của các bạn trẻ cũng sẽ thay đổi rất nhiều .
Chào anh Khoa!
Tôi rất vui được đón chào ngày mới bằng thông điệp của anh: TÔI LÀ NGƯỜI VIỆT NAM. Tuy nhiên, sau nhiều ngày tôi mới đọc được nó.
Như anh đã trích dẫn, “một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân”, nhưng hi vọng có thể “rủ nhau én về CHO mùa xuân ấm dần” (chứ không phải “rủ nhau én về KHI mùa xuân ấm dần”). Anh đang nỗ lực để làm cho hàng ngàn bạn trẻ VN có thể hạnh phúc hơn, cũng có nghĩa là anh đang làm cho những người chủ tương lai của đất nước trở nên mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, sống có ý chí và có tâm hồn hơn.
Tôi được tiếp xúc lần đầu với những cuốn sách của TGM khi đang gặp khó khăn trong nghể nghiệp, và tự nhiên tôi lại thấy tin vào mình hơn, tin vào sự đóng góp của mình cho xã hội, cho đất nước nhiều hơn.
Hi vọng rằng những người sau khóa học của anh sẽ có nhiều hơn những Adam Khoo mới, những người tài năng và tâm huyết sẽ nối dài như lịch sử trường tồn của chúng ta.
TÔI LÀ NGƯỜI VIỆT NAM.
cảm ơn những chia sẻ rất chân thành từ anh. Học hỏi một chút gì đó từ những đóng góp thầm lặng của anh cho quê hương, tụi em càng muốn góp thêm chút gió, dù rằng, như anh đã nói “một cánh én chẳng thể làm nên mùa xuân”! Một lần nữa cảm ơn a đã chia sẻ bài viết này
Hy vong nhieu nguoi khac nua se doc duoc nhung dong nay.
Xin phép anh cho em share bài của anh trên facebook của em 🙂 Em cám ơn anh
Chào bạn Trần Đăng Khoa và các bạn khác,
Đã rất lâu rồi mình mới có thể nghe, đọc và suy gẫm được những tâm tư của một người có cùng suy nghĩ như mình: dám ước mơ, dám nghĩ, dám làm để có thể thực hiện khát vọng, hoài bão của cả cuộc đời mình.
Một con én không thể làm nên mùa xuân, nhưng có thể kêu gọi thêm nhiều con én khác để tạo thành bầy én. Chỉ cần chúng ta dám khát khao và quyết tâm thực hiện khát khao đó thì dẫu chúng ta chỉ đạt được 50% ước mơ đó thì cũng đã rất đáng mừng và đáng tự hào rồi.
Cuộc đời mình có lẽ không được may mắn như bạn Khoa, tuổi thơ của mình có thể nói là “tuổi thơ dữ dội”, gia đình nghèo mà em lại đông nên mới 14 tuổi mình đã phải nghỉ học, phải đi làm kiếm tiền giúp mẹ nuôi 5 đứa em, nào là nhổ mì, lặt đậu, làm lò mì, lò bột báng, công việc rất nặng nhọc, năm 15 tuổi mình đã làm công việc nặng với đồng lương bằng lương của người lớn, 16 tuổi mình bắt đầu đi xuống Sài Gòn phụ hồ, may xí nghiệp, đạp xe 3 bánh giao dầu mỡ, phụ bán hàng ở Chợ Lớn, bán quán càfe, làm nhà hàng,…nếm trải đủ mùi cực khổ, 19 tuổi mình mới xin vào làm quán kem Napoly ở Hồ Con Rùa, Q3, TP.HCM và mới quyết tâm đi học lại bổ túc văn hóa lớp 9, nhưng chính nhờ những tháng năm lăn lộn khổ cực nhiều nơi và chứng kiến nhiều cảnh đời đáng thương, bất hạnh nên mình mới có thể học bằng cả trái tim, học cả cho những người không có cơ hội để học. Sáng học, chiều đi làm kiếm tiền, 3 năm sau mình tốt nghiệp cấp 3 với số điểm cao, và thi đậu vào đại học, cô quản lý quán kem nơi mình làm từng nói rằng:hoặc làm, hoặc học chứ không ai có thể chu toàn cả 2, và mình đã chứng minh rằng: không điều gì là không thể, mình vẫn vừa làm kiếm tiền giúp gia đình vừa có thể học tốt nếu quyết tâm.
Sau bốn năm vừa dạy kèm anh văn vừa học đại học QTKD mình chỉ tốt nghiệp được loại khá, đi làm nhiều nơi và đã mở công ty sản xuất và kinh doanh gỗ nhưng những khát vọng ngày còn là sinh viên: làm sao để đồng bào mình ai cũng được cơm no áo ấm, ai cũng được học hành tốt đẹp, được cảm nhận tình yêu thương,… cứ canh cánh trong lòng, rồi vì sao Việt Nam ta về tài nguyên và về dân số đều có rất nhiều lợi thế hơn hẳn Singapore nhưng những gì nước bạn làm được thì Việt Nam không làm được, niềm tự hào dân tộc và lòng tự ái dân tộc của chúng ta đâu? người Việt dở tệ vậy sao, nhục lắm, đau lắm Khoa à.
Mình từng có ý định mở trang web tên là ” Vì nước Việt hùng cường” để kêu gọi trước hết là các bạn từng học chung đại học, rồi sao đến là những bạn thanh niên có hoài bão lớn để cùng nhau nhắc nhở, động viên, chia sẻ và giúp đỡ nhau vươn lên, học tập và làm ăn để cùng chung sức, chung lòng vì nước Việt, nhưng xuất phát điểm của mình thấp, năng lực có hạn, tài chính lại không nhiều nên phải đặt kế hoạch 10-15 năm nữa mới đủ sức bắt đầu.
Hôm nay hiểu được tâm huyết và hoài bão của Khoa, mình được lời như mở tấm lòng, chứng tỏ mình không hề đơn lẻ trong cuộc đại hành trình giúp đất nước văn minh giàu đẹp.
“Không có gì là không thể”, chúng ta hãy luôn tin như vậy, Hoàng Đạo nghĩ: dân số nước ta là dân số trẻ với hơn 30 triệu thanh thiếu niên, nếu như chỉ cần 1% trong 30 triệu, tức 300.000 thanh thiếu niên có khát vọng lớn có hoài bão lớn và quyết tâm học tập, làm việc, rèn luyện không mệt mỏi để trở thành những người đại trí, đại tài sở hữu những tập đoàn, công ty mang tầm cỡ thế giới và chỉ cần 1% trong số đó thành công, Việt Nam sẽ có 3000 tập đoàn, công ty lớn thì đất nước mình sẽ phồn thịnh và giàu mạnh biết bao.
Dẫu biết rằng đất nước còn nhiều tệ nạn trì trệ nhưng chúng ta không thể vì thế mà buông xuôi, người làm việc vì đất nước phải tính chuyện dài lâu, không thấy khó mà nản, vì việc khó mới rõ mặt anh tài, chứ nếu chúng ta đã có suy nghĩ tiến bộ thấy rõ có nhiều việc phải làm mà còn lui bước thì ai sẽ gánh vác trọng trách này đây, chỉ cần chúng ta nhân rộng hoài bão, kêu gọi, làm gương, giúp đỡ, gieo vào lòng các thế hệ thanh niên Việt Nam những khát vọng lớn, trách nhiệm lớn đầy vinh quang thì sẽ như ngọn lửa bùng lên thành đám lửa lớn xua tan mọi tối tăm, lạnh lẽo, trì trệ. Chúng ta phải chứng tỏ mình tầm, đủ sức, đủ đức, đủ tài và xứng đáng gánh vác thì các bậc tiền bối mới tin tưởng và trao trọng trách của đất nước lại cho thế hệ chúng ta chứ.
Chào anh Đạo, rất cám ơn những lời chia sẻ tâm huyết của anh.
Anh Khoa!!
Sau khi đọc bài viết ” Tôi là người Việt Nam ” trong em có cảm giác rất lạ. Đúng là một cánh én chẳng làm nên mùa xuân, nhưng nếu kêu gọi được nhiều cánh én khác thì sẽ có mùa xuân đúng nghĩa. Em rất muốn góp 1 phần sức mình để xây dựng đất nước Việt Nam thân yêu!!!
Cám ơn anh rất nhiều vì bài viết này.
Một cánh én không làm nên Mùa Xuân… Vâng, tôi cũng đồng ý với Diễn giả Trần Đăng Khoa như thế. Vừa rồi, tôi cũng có một chuyến công tác ở Thái Lan (lẽ ra tôi có thể đến Singapore…). Mặc dù chưa có dịp đến Singapore … nhưng, những điều Diễn giả chia sẻ về đất nước Singapore cũng giúp tôi cảm nhận được đời sống con người ở đất nước ấy sung túc và đầy đủ..?
Tôi cũng đã tận mắt chứng kiến cuộc sống của con người trên đất nước Thái Lan. Có những điều ở Việt Nam còn chưa thể làm như thế.. Song, khi đó tôi lại nhớ quay quắt Việt Nam. Ở đó, có hình ảnh kiên trung, bất khuất của những người con Việt Nam sẵn sàng đứng lên đáp lời sông núi, có hình ảnh bao dung, chan chứa tình thương yêu bao la của những người mẹ ” ba lần tiễn con đi…”, có hình ảnh của những trái tim nóng bỏng tình yêu Tổ quốc, xông pha trên các mặt trận tình nguyện …
Vâng, Một cánh én không làm nên Mùa Xuân…Nhưng, sống trong đời sống cần có một tấm lòng, khi Tổ quốc cần, ta phải biết hy sinh. Tôi tự hào mình là người Việt Nam, tự hào là con của quê hương Việt Nam và không ngừng phấn đấu để xứng đáng là thế hệ kế tục sự nghiệp cách mạng của dân tộc.
Hương Tràm
e rat kham phuc va yeu men a.a e chuc a thanh cong hon nua va dua nuoc minh len mot tam cao moi.e tin nhung gi a dang lam da lam thay doi hang trieu the he ban tre vn.ho se la nhung mam mong nhan tai cho dat nuoc.cam on a.!
Nhìn vào những điều trong danh sách của anh. Em nghĩ về kết quả của một cuộc điều tra cho thấy rằng người dân Việt Nam lại cảm thấy sống hạnh phúc hơn người dân Singapore. Tại sao lại như thế? Vì người dân Việt Nam hài lòng với cuộc sống của họ. Thật sự thì Singapore là quốc gia giàu mạnh, ý thức của người dân rất tốt. Họ có 1 nền giáo dục hàng đầu thế giới. Việt Nam muốn được như vậy thì cần phải làm nhiều điều. Điều này dễ hiểu, bởi vì đất nước họ diện tích nhỏ, ví trí địa lý thuận lợi. Hãy nhìn về Việt Nam, ngoài những thành phố lớn như HÀ NỘI, SÀI GÒN, ĐÀ NẴNG… thì những vùng còn lại gặp rất nhiều khó khăn trong việc phát triển. Giả sử nếu Sài Gòn là 1 quốc gia riêng biệt thì sẽ xếp thứ mấy trên thế giới? Hẳn là không phải 1 vị trí thấp. Nhìn về 1 đất nước lớn nhưng Trung Quốc, chênh lệch giàu nghèo như thế nào, đời sống người dân ở khu vực nông thôn còn thấp hơn cả mức trung bình của Việt Nam đấy chứ. Em nghĩ mình không nên đem khuôn khổ của quốc gia này so sánh với quốc gia khác, vì điều đó là so sánh khập khuyễn. Mỗi quốc gia đều có những thuận lợi , thế mạnh và khó khăn riêng.
Mọi thứ không thể thay đổi khi đọc xong 1 cuốn sách hay tham gia 1 khóa học. Thành công là 1 quá trình và quá trình đó sẽ được tôi luyện qua thực tế. Người giàu nhất thế giới đến người giàu thứ 10 thế giới thử hỏi có bao nhiêu người tốt nghiệp đại học. Nếu Việt Nam cứ xem trọng bằng cấp như bây giờ thì sẽ khó có thể vận dụng hết sức mạnh con người.
Khóa học của anh rất hay nhưng em nghĩ cần có thêm nhũng bước đột phá trong các khóa học về nội dung, về con người chẳng hạn.
“Muốn có được những gì mình chưa từng có thì hãy làm những gì mình chưa từng làm”
Thanks!
thật sự em rất khâm phục anh Khoa anh là một trong những con người đi đầu trong lĩnh vực khơi dậy khả năng tiềm ẩn của con người . hy vọng một ngày gần nhất sẽ được gặp a em rất thích khoá học tôi tài giỏi bạn cũng thế của a mặc dù chưa được tham gia
ư`, e biết rồi. cảm ơn a Khoa nhiều nha.
Mình rất vui khi được cùng Khoa và các bạn đồng hành trên con đường giúp hàng triệu con người hạnh phúc để thành công hơn, đặc biệt là giúp các bạn trẻ VN đang băn khoăn đứng trước ngã ba đường, hay đang thơ thẩn giữa rừng già tìm lối ra mà quên đem theo la bàn xác định phương hướng. Mình tin rằng đội ngũ những người đồng hành chúng ta sẽ ngày càng hùng hậu. Nền giáo dục của VN sẽ có những chuyển biến lớn cả về chất và lượng nếu như mỗi chúng ta cùng hợp sức. Mình thấy HP hơn mõi khi giúp được một con người HP để thành công. Chúc Khoa luôn mạnh khỏe,HP,thành công hơn nữa.
Cám ơn bài viết của Khoa! Chắc chắn nó là một động lực trong việc thực hiện nhiệm vụ của mình. Cảm ơn Khoa nhiều lăm!!
Tôi chưa biết Trần Đăng Khoa là ai?
Tôi vào website này là do biết qua quảng cáo trên gmail
mới đọc qua bài lý do về nước của bạn và đọc qua nhữn chia se của ban về đất nước Singapore thấy quả là ấn tượng, tôi chưa tìm hiểu và có thoi gian để đọc các bài viết của bạn nhưng hy vọng những gì bạn nói, bạn viết, bạn nghĩ đều là đúng sự thật… thì quả thực bạn còn trẻ nhưng cách nghĩ không trẻ.. Hy vọng bạn làm sao để tôi có thể vào thăm website của bạn lần tiếp nhé (Tôi chỉ là nguoi dân bình thường như mọi nguoi khác).. Thanks!!! (xin lỗi bạn Khoa – nếu có gì không phải nhé)….!!!!!!!!!!
” quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người ”
đây là lời trong bài hát ” Quê hương ” của nhà thơ Đỗ Trung Quân. mong rằng mỗi người trong chúng ta sẽ cùng nhau đóng góp chút công sức để cùng nhau “lớn nổi thành người”
Cám ơn anh Khoa vì đã đem về Việt Nam sự đổi mới trong tư duy. đóng góp của anh thật sự to lớn cho dân tộc, vì đang từng bước đánh thức tiềm năng thế hệ trẻ Việt Nam, những tư duy này sẽ góp phần phát triển đất nước trong tương lai. Là một người Việt Nam yêu nước và mong muốn được sống hết khả năng mình đóng góp cho đất nước, em thật sự cảm ơn anh. Anh sẽ không là cánh én đơn độc mà sẽ có cả đàn én theo anh để cùng làm nên mùa xuân của đất nước! Suy nghĩ làm nên hành động, hành động làm nên thói quen, thói quen làm nên tính cách, và tính cách làm nên số phận. Cám ơn anh vì đã làm thay đổi điều cốt lõi.
Chào anh Khoa.
Cám ơn anh khoa về bài viết “ Tôi là người Việt Nam”, bài viết rất ý nghĩa đã cho mọi người thấy được tấm lòng yêu nước thiết tha của anh đối với quê hương khi anh quyết định quay trở về Việt Nam để góp phần xây dựng đất nước ngày càng phát triển hơn điều đó thật đáng quý và đáng trân trọng biết bao.
Em từng nghe các thầy cô kể về đất nước Singapore xinh đẹp và khuyên chúng em nếu có điều kiện nên 1 lần đến đó mở rông tầm nhìn và thấy được sự khác biệt giữa Việt Nan và Singapore và qua bài viết của anh thì em càng hình dung được đất nước Singapore giàu đẹp và hùng mạnh như thế nào và em càng hiểu lý do vì sao lại có nhiều người muốn sang Singapore để du lịch và du học.
Quả thật đất nước chúng ta cần phải học hỏi nhiều ở Singapore.
Theo em được biết thì Việt Nam cũng được xếp vào 1 trong những nước có nền chính trị ổn định nhất thế giới vì nước ta không có các cuộc tấn công, bạo động , nổ bom hay biểu tình chống chính phủ như các nước khác nhưng nước ta có nhiều tệ nạn xã hội xảy ra nguyên nhân có thể là do ý thức và việc giáo dục con người chưa được tốt nếu được đào tạo và giáo dục bồi dưỡng một cách hiểu quả chắc chắn những con người Việt Nam cũng sẽ trở thành những người có tài, có ích và Việt Nam cũng sẽ trở thành một đất nước giàu mạnh như Singapore một ngày không xa.
Cám ơn anh Khoa vì đã quay về Việt Nam thành lập công ty TGM, đào tạo những khóa học và phát hành những cuốn sách hữu ích mang tính giáo dục con người vì việc đầu tư vào giáo dục có lẽ là việc làm thiết thực và đúng đắn nhất để đưa đất nước phát triển và tiến bộ hơn.
Khi đọc đến câu “tôi quay về với Tổ quốc mình sau 10 năm đi xa” em cảm thấy anh giống như 1 người, đó là Bác Hồ kính yêu của chúng ta. Bác đã buôn ba khắp bốn biển năm châu sau đó trở về quê hương để giải phóng dân tộc thoát khỏi sự cai trị của thực dân Pháp và đế quốc Mỹ giành lại độc lập cho tổ quốc,anh cũng giống như vậy, anh ra nước ngoài học những kiến thức, tri thức hữu ích sau đó trở về quê hương để phục vụ cho đất nước.Có nhiểu người khi được du học sau đó họ ra đi mãi mãi không quay về nước nữa vì ở đó họ có điều kiện tốt hơn nhưng cũng không trách được họ vì làm con người ai cũng có chí cầu tiến.Cám ơn anh Khoa đã mang đến những tư tưởng mới và tiến bộ cho thế hệ trẻ Viêt Nam. Cám ơn anh Khoa về tất cả những gì anh làm cho đất nước ta.Chúc anh ngày càng hạnh phúc và thành công hơn nữa.
Thân mến!
cam on a rat nhiu vi da cho dc e va moi ng thay dc cai dich ma minh can vuon toi trong tuong lai la xd dat nuoc chu k pai vi loi ich ca nhan
mình cũng nghĩ như bạn một cánh én chẳng làm nên mùa xuân, mình thấy cuộc đời này vẫn còn rất nhiều những con người vẫn nhớ về đất nước của mình nơi cội nguồn, bạn là người tài giỏ đã được đi nhiều nước trên thế giới và biết được rất nhiều nền văn hóa và nền kinh tế phát triển tiên tiến trên thế giới. Mình thường nói vui với bạn bè là sao đất nước mình không bắt trước các nước tiên tiến trên thế giới về mọi lĩnh vực như văn hóa, giáo dục v v … nói chung là mọi thứ có thể, để được tốt và văn minh như họ mình cũng muốn như thế lắm.
Chúc anh luôn Hạnh phúc và thành công nhé!
nước ta còn kém phát triển lắm. nhiều lúc nhìn ra thế giới em cũng hơi buồn. theo em nước Singapo là một nước nhỏ, chính vì chúng ta có thể dễ quản lí. càng to thì càng khó quản lí phải không anh. em cũng mong rằng nước ta sẽ phát triển thật mạnh. cảm ơn bài viết của anh
Với những gì anh viết thì em tin rằng chúng ta sẽ đạt được như Singapo trong một tương lai không xa. Xin cảm ơn anh
Cẳm ơn Anh Khoa đã cho tôi và các bạn khác biết được thêm nhiều điều về Sin. Quả thật Sin thật đáng học hỏi, đó là một nơi cho chúng ta có thể làm gương noi theo. Đọc xongmaasy tâm sự này tôi thấy mình còn phải làm nhiều việc hơn nữa, cho mình và cho mọi người.
Cảm ơn Anh Khoa đã chia sẻ.
Không còn điều gì tôi muốn nói hơn là ‘Bài viết Tôi là người Việt Nam của anh Trần Đăng Khoa thật tuyệt vời!’ tôi luôn tự hào mình là người Việt Nam
tôi dang đọc cuốn the flispide. khá hay anh ạ
quả thực Tôi cũng đang định hỏi anh về chủ đề : Tôi là người VN.
Phát biểu của anh về việc TQ cắt cáp, đánh đập ngư dân việt ?
Là người Việt Nam, dĩ nhiên tôi phẫn nộ với những hành động vi phạm chủ quyền lãnh hải VN của TQ. Tuy nhiên, trong vai trò một người dân bình thường, tôi tập trung vào làm tốt những việc hiện tại với mơ ước tạo nên một làn gió mới cho nền giáo dục nước nhà, bởi vì điều đó sẽ góp phần tạo nên sức mạnh thật sự của dân tộc.
xin chao anh Khoa
rat vui duoc lam quen voi anh
cam on anh ve nhung gi anh da lam, dang lam va se lam
em hy vong mot ngay nao do duoc gap anh
rat mong duoc su giup do cua anh trong thoi gian toi.
chuc anh luon manh khoe, sang suot
p/s em rat nguong mo tri tue va dao duc cua anh
kinh chao anh
em trai
tri tuc
Chào Anh Khoa
hiện nay tôi cảm thầy như bị mất phương hướng trong cuộc sống. Tôi muốn Anh tư vấn giúp tôi
Cám ơn bạn đã tin tưởng. Nếu những chia sẻ của tôi có thể giúp ích cho bạn thì tôi rất sẵn lòng. Bên cạnh đó, tôi tin bạn hiểu rằng sự chia sẻ này mang tính tham khảo chứ ko hẳn là tư vấn vì có nhiều giới hạn về thời gian và sự tiếp xúc.
Nói không phải là chê bai Việt Nam ta, nhưng sự thực nó là như vậy, hệ thống quản lí nhà nước từ nhỏ tới lớn, hệ thống giao thông tồi tệ, quy hoạch không tốt…hệ thống giáo dục phải nói là cổ hủ, nặng nề… chẳng thực tế được là bao. Chính vì vậy cần những người như anh Khoa và lớp trẻ chúng ta bây giờ, đổi thay là cần thiết và nhất quyết phải thay đổi nó để có được những điều đã được anh Khoa liệt kê ở trên.
Cảm ơn em đã chia sẻ. Chúc em vui!
cái điều mà anh khiến em xúc động, kính trọng anh nhất đó là lòng yêu nước.
anh đã mang cái tinh hoa của nước bạn về Việt Nam về cho thế hệ đàn em.
hi vọng nền giáo dục Việt Nam có thể sánh ngang cùng với nước bạn cũng như cùng thế giới.
cam on nhung nguoi yeu Viet Nam nhu anh.
tại sao một đất nước chỉ có 4tr dân với 697 km2 mà họ lại là con rồng châu á còn chúng ta thì không, phải chăng đất nước chúng ta hay thế hệ trẻ như bọn em không giỏi bằng bên nước bạn ??
em muốn thay đổi chính em để có thế giúp cho quê hương mà vẫn chưa tìm ra cách. anh có kinh nghiệm, những quyển sách hay cho em xin với.
Chào em. Cảm ơn em. Anh nghĩ nước chúng ta không phải là ” không” trở thành con rồng Châu Á mà chỉ là ” chưa” thôi. Và điều này phụ thuộc rất nhiều vào thế hệ trẻ như các em. Em có thể tìm đọc thêm các quyển sách cũng rất bổ ích và ý nghĩa của TGM do anh dịch tại trang: http://sach.tgm.vn/. Chúc em thành công!
chào anh Khoa.
Em cũng không nhớ là đã đc nghe câu truyện này ở đâu nữa chỉ nhớ rằng câu truyện kể về cuộc ddooid thoại của 1 người Nhật và 1 người Việt nam. người Nhật này nói với người Việt Nam rằng ” người Việt nam là những viên kim cương sáng lấp lánh còn người Nhật chúng tôi chỉ là 1 hòn đất sét bình thường thôi” ban đầu em chưa hiểu ý nghĩ sâu xa của câu truyện này e nghĩ rằng họ đang khên người dân mình nhưng khi nhớ lại toàn bộ câu truyện và tinh chất của kim cương và đất sét thực sự khi đó em rất buồn.trước kia cha ông ta đã đoàn kết đánh thắng cả thực dân Pháp và đế quốc Mỹ mà bây giờ khi đất nước đọc lập thì 1 bộ phận ko nhỏ giới trẻ…. lại ko còn đc như cha ông ta. Song em cũng rất cảm ơn anh khi đã quyết định trở về nước đóng góp vào nền giáo dục còn nhiều hạn chế của nước nhà.
Cảm ơn em!
Những bài viết của anh thật hay, em không ở gần hà nội để có thể tham gia những khóa học của anh. Em hi vọng mô hình giảng dạy của anh sẽ được mở rộng trên toàn quốc để các bạn và cả em cũng được tham gia. Chúc anh luôn mạnh khỏe và gặt hái được nhiều thành công hơn nữa để chúng em được hỏi những bi quyết của anh.
TGM sẽ cố gắng mở rộng mô hình các khóa đào tạo phát triển bản thân của mình ra nhiều nơi. Cảm ơn em đã quan tâm và ủng hộ 🙂
Bài viết rất hay. Tôi rất thích đoạn kết của KHoa.
Biết rằng “một cánh én không làm nên mùa xuân”, cho tôi thêm “nhưng có én, mùa xuân rồi sẽ đến”
Tôi có nhắc đến câu này trong một quan sát sau:
http://tinnhiem.blogtiengviet.net/2010/08/26/nadar_c_maomt_vano_a_ar_i
Tôi tâm đắc với những ghi nhận của KHOA về Sing. Tôi nhìn Singapore theo cách riêng của mình: http://tinnhiem.blogtiengviet.net/2010/06/15/singapore_khas_so_var_i_viar_t_nam
Rất mong gặp KHOA nhiều hơn. Chúc bạn mãi thành công
Cảm ơn Tinnhiệm nhé!
Mình sẽ đóng góp một phần trong việc thực hiện 1.000.000 người Việt Nam thành công bằng cách vận động và tạo cảm hứng cho mọi người xung quanh tham gia đọc, học những kiến thức từ TGM mình tin những kiến thức từ TGM giúp mọi người có nhận thức về bản thân cũng như xã hội theo hướng tích cực hơn.
Là người Việt Nam tất nhiên tôi yêu Việt Nam, tuy nhiên khi còn nông nổi tôi vẫn hay tuyên truyền với mọi người xung quanh: “Tôi yêu Việt Nam, nhưng khi ra công quyền làm thủ tục tôi hết yêu Việt Nam”, còn bây giờ tôi đã vận động bản thân học cách làm việc với giới công quyền và cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn.
Chúc TGM thành công sớm hơn dự định và đặt ra mục tiêu mới!
Cảm ơn Quỳnh! Chúc bạn thành công 🙂
cam on anh ,voi em anh la mot cai gieng that day va trong sang.chuc anh hoan thanh duoc hoai bao cua minh va luon duoc moi nguoi yeu men.
Cảm ơn Dung 🙂
Sau khi thuyết phục được rồi, còn một chặng đường nữa là thuyết phục TGM để bên họ cũng thiện chí hợp tác với mình!
Mình xem trên Youtube có 2 đoạn video do Mr_Adam Khoo làm diễn giả (không biết là hàng lậu hay không nhưng tải miễn phí). Mình thấy cách giảng thật ấn tượng!
Cảm ơn bạn! Bạn có thể theo dõi thông tin khóa học Sống & Khát Vọng tại đây nhé: http://www.songvakhatvong.vn/
Cảm ơn bạn!
cám ơn anh rất nhiều
Nếu được nói với anh 1 câu”Em rất ngưỡng mộ anh về cả tài năng và nhân cách…”
1.Em đang có ước mơ được sống và làm việc tại Singapore.
Vì với 1 môi trường tốt như thế em nghĩ tài năng của mình được phát triển 1 cách toàn diện.
2.Em đã từng nghĩ mình sẽ không sống ở VN đến hết cuộc đời.
3.Nếu em là anh chắc có lẻ em cũng không đủ can đảm để về VN với 1 ước mơ vĩ đại như thế.
Chắc có lẻ phải yêu Đất nước VN lắm anh mới có những ước mơ như vậy.Dù phía trước còn rất nhiều điều khó khăn nhưng em vẫn ủng hộ quan điểm của anh.Dù sau này em ở đâu ,làm gì…em vẫn mong mình có thể làm 1 điều gì đó dù nhỏ nhoi cho đất nước mình đã từng được sinh ra.
Cảm ơn anh về tất cả.Hôm nay em có thể tự hào nói “Tôi là người Việt Nam..”hihi
Cảm ơn em đã chia sẻ 🙂
em that su thay xuc dong vi bai viet.khi sinh ra em da la nguoi viet nam roi.chinh vi vay em luon thay tu hao ve nhung mat tot cua dat nuoc va luon luon co gang,tich cuc day lui nhung mat xau ma mot con nguoi cua mot xa hoi co nhieu van de can ngan chan
Ngưỡng mộ đất nước Singapore bao nhiêu thì nể phục con người Trần Đăng Khoa bấy nhiêu. Tôi thấy mình chưa làm được gì nhiều cho Đất nước mình, ngay từ bay giờ tôi sẽ phải làm một việc gì đó vì tương lai Tổ quốc ta, tương lai của chính chúng ta! Rất mong nhận được nhiều bài chia sẻ của Trần Đăng Khoa. Cảm ơn bạn rất nhiều!
Cảm ơn Doanh 🙂
toi yeu viet nam mong rang tat ca dan toc ta deu yeu nuoc,deu dong long xay dung mot viet nam tuoi dep.mot viet nam mang nhung dang cap quoc te.